Đường Nghiệp từ phòng vệ sinh bước ra, Viện trưởng Thái cũng kịp giữ
lại những lời trong miệng. Đường Nghiệp trở lại chỗ ngồi, nhận thấy biểu
hiện khác thường của cả ba người, lại cả chiếc ghế bị xô lệch phía sau mẹ
kế, anh hít một hơi dài rồi hỏi: “Dì, lại sao thế ạ?”
Viện trưởng Thái nhìn vẻ hững hờ của Cát Niên, dứt khoát nói hết suy
nghĩ của mình, “Nghiệp, dì tuy mong con sớm yên bề gia thất, nhưng con
cũng phải biết cẩn trọng mà nhìn người, con biết cô ta là người thế nào
không? Cô ta có quá khứ thế nào? Tiếp cận con với mục đích gì, con đã
từng nghĩ qua chưa? Con quá thật thà bị người ta lợi dụng cũng không
biết!”
“Vậy dì nói con nghe, cô ấy là người thế nào?”
Viện trưởng Thái cười nhạt một tiếng, “Con cùng với một đứa trộm…”
Đường Nghiệp lấy khăn giấy lau tay rồi đặt xuống, anh nhìn chiếc bàn, “Đồ
ăn tối nay thực sự rất ngon, nhưng con thấy chúng ta đều không còn cách
nào ăn tiếp được rồi. Đã vậy…” Anh vẫy tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bước vội lại, Viện trưởng Thái lòng đau tê tái, vịn
hai tay lên bàn, chống thẳng người dậy, “Dì chỉ là muốn tốt cho con, cô ta
có gì đáng để con phải làm như vậy, hai con đều thế, rốt cuộc là trúng phải
thứ bùa mê gì?”
Từ khi nghe thấy ba từ “đứa trộm cướp” Viện trưởng Thái còn chưa kịp
nói hết Cát Niên đã chỉ im lặng ngồi một chỗ, khóe miệng hơi nhếch cười,
vừa thê lương, vừa mang ý mỉa mai. Cô đã quá quen thuộc với ba từ đó, và
có lẽ chúng sẽ còn theo cô đến hết cuộc đời.
Đường Nghiệp nhanh chóng rút từ trong ví ra vài tờ tiền giấy, nhét vào
tay nhân viên phục vụ, “Không cần trả lại.” Nói xong, anh một tay kéo Cát
Niên đứng dậy, “Dì, con biết dì tốt với con, nhưng đừng như vậy có được