trường làm công tác tư tưởng, nói chuyện đạo đức đều rất tự nhiên, không
một kẽ hở, nhưng trước mặt Tạ Cát Niên, mấy thứ đạo lý đó càng nói càng
thấy giả dối. Bà thở dài một tiếng: “Cháu không làm mẹ, nhưng tôi hy vọng
cháu hiểu được tấm lòng một người mẹ, tôi không cố tình làm hại đến cháu,
cháu cứ nói đi, tôi phải làm gì mới có thể bồi thường cho cháu?”
Không hổ là mẹ nuôi con nuôi. Cát Niên thầm nghĩ, giọng điệu của bọn
họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô như thế
nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát.
Nếu như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu
có ai tin không?
Mấy sợi tua rua trên chiếc khăn ăn lại lần nữa bị Cát Niên quấn chặt vào
ngón tay, cô nói rất chậm, như vậy mới có thể khiến từng câu từng từ của
một người không quen nói những lời độc địa theo kịp suy nghĩ trong đầu.
“Viện trưởng Thái muốn bồi thường cho cháu, vậy là thừa nhận đã mắc
nợ cháu, cô mắc nợ cháu cái gì đây? Tiền, không có. Công lý? Sao có thể
chứ, cháu ở trong tù cũng thường xem báo, sự tích về nhân viên tư pháp
mười tốt của toàn tỉnh cũng đã được đọc qua…”
Những lời này đối với Viện trưởng Thái là một đòn công kích không
che đậy, sự nhẫn nại cuối cùng cũng đến giới hạn, bà đứng phắt dậy, nói
gấp: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Viện trưởng Thái cho rằng cháu nên thế nào?”
“Tránh xa Hàn Thuật và Đường Nghiệp ra!”
Cát Niên sững người cười, “Cái này còn phải xem bọn họ có chịu hay
không.”
“Cô…”