Không ai ngờ tới, thứ Hàn Thuật nhắm tới lại là bộ đồ ăn trước mặt Cát
Niên, anh không nói không rằng lấy đĩa thức ăn của cô đem về phía mình,
lẳng lặng vô cảm cầm con dao trong tay cắt miếng bít tết thuộc về Cát Niên
ra từng miếng nhỏ trước vẻ mặt kinh ngạc của ba người còn lại.
Cát Niên hoảng sợ đến quên luôn tiếp theo nên phản ứng thế nào,
Đường Nghiệp và Viện trưởng Thái cũng sững người ra, trong khoảnh khắc
hoàn toàn không ai nói gì, cũng không ai ngăn cản, cứ như vậy để Hàn
Thuật gọn gàng xẻ miếng bít tết phiền hà ấy ra thành nhiều phần.
Khi cục xương nằm ngay giữa miếng bít tết được loại bỏ một cách hoàn
mỹ, dường như cũng là lúc Hàn Thuật lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm
trong buổi tối hôm nay, tiếp đó anh làm như không có chuyện gì, đặt đĩa
thức ăn trả lại cho chủ cũ.
Cát Niên đã kinh ngạc đến đờ đẫn, nào còn biết đặt dao dĩa xuống nhận
đĩa thức ăn. Đúng lúc đó một nhân viên phục vụ không biết chuyện đi tới
bên bàn, lấy ra một bông hồng từ chiếc làn mây trên tay, đưa lại trước mặt
Hàn Thuật, “Thưa ngài, đây là món quà nhỏ của nhà hàng chúng tôi tối nay,
mỗi cặp tình nhân đều được gửi tới một bông hồng Pháp, dành tặng cho
người bạn gái mà ngài yêu thương.”
Cũng không thể trách người nhân viên này đường đột, lúc anh ta đi lại
vừa vặn nhìn thấy Hàn Thuật đem chiếc đĩa trước mặt đưa sang cho Cát
Niên, miếng thịt trên đĩa đã được cắt ra thành nhiều miếng nhỏ, tuy không
phù hợp với lễ nghi dùng đồ Tây, nhưng hành động như vậy chỉ có thể xảy
ra giữa những người thân thiết.
Đường Nghiệp ho một tiếng, rõ ràng rất bất lực trước sự nhầm lẫn của
nhân viên phục vụ. Cánh tay người nhân viên chắn giữa Cát Niên và Hàn
Thuật, Cát Niên giơ tay lau mồ hôi trên trán, lắp bắp nói, “Không... không
phải… tôi…”