Người khó chịu nhất là Hàn Thuật, anh vốn đã nôn nao không yên, đang
phải cố gắng tự kiềm chế mình, nhưng đồ ăn của Cát Niên cắt mãi vẫn
không xong, tiếng dao dĩa bẳng kim loại chốc lại va vào đĩa sứ, tiếng động
này đối với người khác thì yếu ớt, nhưng truyền tới tai Hàn Thuật, từng
tiếng từng tiếng, lạch cạch lách cách, khiến lòng anh rối như tơ vò.
Anh cảm giác như thứ đang nằm trên đĩa kia không còn là miếng thịt bò
mà là anh, là Hàn Thuật, từng nhát dao lăng trì giày vò anh mãi không thôi.
Cát Niên dường như sắp bỏ cuộc không chiến đấu nổi với miếng bít tết
nữa, càng cuống lại càng sai, cuối cùng chiếc dĩa trơn trượt một cái trên
đĩa, khuỷa tay cô cũng theo đó trượt sang một bên, vô tình đập ngay vào
cánh tay Hàn Thuật đang ngồi bên trái. Chỉ một va chạm có biên độ không
lớn là vậy, dù cô không ngẩng đầu lên cũng biết ba người đang ngồi trước
mặt đều đã lập tức dừng hết mọi động tác trên tay.
Đường Nghiệp liền nâng ly rượu, nói lớn: “Suýt chút nữa quên mất,
chúng ta ít nhất cũng nên uống một ly chứ, vì đêm Giáng sinh, vì duyên
phận đã đưa bốn người chúng ta cùng ngồi tại đây hôm nay.”
Cát Niên ngập ngừng hồi lâu, cũng đưa ly lên theo, cô đã nhận lời
Đường Nghiệp, không thể để anh khó xử được.
Viện trưởng Thái trong lòng rối bời nhưng cũng cười một tiếng với
Đường Nghiệp, “Nghiệp, tuy chỉ là mẹ kế của con nhưng mẹ vẫn luôn
mong con sống tốt.” Nói xong, bà cũng nâng ly, yên lặng đợi Hàn Thuật tay
vẫn đang cầm muỗng bất động, bà lại thầm kéo vạt áo Hàn Thuật.
Hàn Thuật đã đặt bộ đồ ăn của mình xuống, nhưng tay không hướng về
phía ly mà đưa thẳng ra phía trước ngực Cát Niên. Cát Niên kinh hãi, giật
thót mình vội thụt người lại phía sau, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Đường Nghiệp cũng nhanh chóng đặt ly xuống.