liệu có thể sửa lại? Có thể có rất nhiều khả năng, nhưng không bao giờ có
“nếu như.”
Cũng như những gì cô đã nói với Hàn Thuật, trên đời làm gì có nếu như.
Những người có trong “nếu như” không phải Vu Vũ và Cát Niên. Thế giới
này hiện thực là vậy, còn họ vẫn cứ quá đỗi ngây thơ. Cát Niên muốn tự gạt
mình biết bao nhiêu, muốn mình tin, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi,
không có Hàn Thuật, không có Trần Khiết Khiết, không có những người
không đáng có, cô và Vu Vũ sẽ có thể mãi mãi không chia lìa. Nhưng đó
chỉ có thể là thế giới tưởng tượng trong mơ. Hai con sâu bướm dưới lớp đất
sâu, một con chỉ muốn lặng lẽ dựa dẫm trong bóng tối tĩnh mịch, một con
lại cuồng nhiệt vươn tới một thế giới khác. Có lẽ ngay từ đầu ông trời đã
định một con quay đầu không thấy bờ, một con phải bôn ba bích hải trong
bóng tối; còn cây lựu trong nghĩa trang liệt sỹ và cây tỳ bà trong vườn, vẫn
mãi tương vọng, chỉ đến thế mà thôi.
Hàn Thuật không dự liệu tới những giọt nước mắt của Cát Niên, anh
định đưa tay ra lau, nhưng lại không dám, cũng như anh sợ Cát Niên hận
anh, lại cũng sợ cô không hận anh.
Lời Hàn Thuật thống thiết, “Anh chỉ muốn một cơ hội bù đắp cho em
cũng khó vậy sao?”
Cát Niên vừa khóc vừa nói: “Anh có thể cho tôi cái gì? Mười một năm
rồi, không phải tôi vẫn sống tốt đấy thôi? Nếu như anh thật sự thấy có lỗi
với tôi thì nên mong cho tôi hạnh phúc, sao phải khổ sở phá đám quan hệ
giữa tôi và Đường Nghiệp. Lẽ nào anh cho rằng hạnh phúc của tôi chỉ có
thể dựa vào sự bù đắp của anh hay sao?”
Hàn Thuật lập tức cứng họng, anh vẫn luôn tự nhủ, chỉ có đối tốt với cô
một chút mới có thể bù đắp lại những lỗi lầm của mình năm đó, anh cứ đâm
đầu theo suy nghĩ ấy, nhưng Tạ Cát Niên chỉ nói một lời đã làm thức tỉnh
người trong cơn mê.