CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 157

“Anh có biết vì sao máy bay bay trên trời lại không đâm phải các ngôi

sao không?” Cát Niên hỏi.

“Ờ?”

Không đợi Đường Nghiệp trả lời, Cát Niên đã nói tiếp: “Vì ngôi sao biết

‘lấp lánh’.”

“Ồ… hóa ra là như vậy.” Đường Nghiệp gật đầu.

Cát Niên cười, mở mắt nhìn anh, “Thật là, tôi đang kể chuyện cười

đấy.”

“Ha ha, thú vị thật.” Đường Nghiệp cười vài tiếng giữ thể diện cho cô.

Trái lại, Cát Niên cuối cùng cũng không nhịn nổi cười phá lên trước câu

chuyện nhạt nhẽo của mình. Cô nhớ đến Vu Vũ, anh lúc nào cũng khó tiếp
thu những chuyện cười nhạt thếch của Cát Niên, có lúc anh không hiểu
chuyện ra làm sao cũng hùa theo cô ha ha cười lớn, qua mấy ngày sau anh
lại đứng trước mặt Cát Niên cười khì khì nói: “Anh hiểu chuyện cười hôm
trước em kể rồi, ha ha ha ha.”

Đường Nghiệp nhìn đôi mắt Cát Niên dù vẫn còn vương vệt nước mắt

nhưng đã trở nên dịu dàng hơn khi hồi tưởng ký ức. Anh lại nhắm mắt,
chậm rãi hỏi: “Em nói xem những ngôi sao chúng ta nhìn thấy khi nhắm
mắt có thực sự tồn tại không?”

Cát Niên đáp: “Đối với người khác có thể là không, nhưng chỉ cần tôi

tin tưởng, chúng sẽ tồn tại.”

“Có một lần tôi cùng người ấy ra biển câu cá đêm, trước đây tôi chưa

từng điên cuồng đến thế, đêm đó chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng
sau này… khi chúng tôi nhớ lại đêm hôm đó, người ấy nói người ấy nhớ
ánh trăng sáng vằng vặc trên nền trời quang đãng, hết sức tuyệt đẹp. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.