CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 166

“Em sao thế?” Nhân viên thu ngân đã xếp xong hàng vào túi cho cả nhà

Trần Khiết Khiết, người đàn ông bên cạnh cô ta đón lấy đứa bé từ tay vú
nuôi cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của vợ.

“Không sao.” Trần Khiết Khiết như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, níu lấy tay

chồng, cười nói, “Em vừa nhìn thấy mấy cái cặp tóc, bỗng nhớ lại hồi bé rất
thích đeo, giờ mà cặp lên đầu chắc người ta nói em điên mất.”

Người đàn ông thấy buồn cười cũng quay đầu lại nhìn, “Em hoài cổ như

vậy từ lúc nào thế? May mà em đẻ con trai, nếu là con gái chắc sẽ bị em
trang điểm cho mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ ấy đầy đầu mất…”

Bóng dáng gia đình nhỏ đã xa hút, Phi Minh cuối cùng cũng đã chọn

được hai đôi kẹp tóc ưng ý nhất, Cát Niên thở dài, ôm lấy vai cô bé.

“Xong rồi chứ, xong rồi chúng ta về nhà thôi.”

.

Đến Phi Minh cũng cảm nhận thấy Hàn Thuật đang dần rời xa cuộc

sống của hai cô cháu. Trên thực tế, Hàn Thuật sợ rồi. Cuộc nói chuyện đêm
Giáng sinh khiến anh cảm thấy thất bại thảm hại, nhưng nếu bảo chính Tạ
Cát Niên cứng đầu đã gây ra cảm giác thất bại ấy chi bằng nói tất cả do anh
tự chuốc lấy.

Anh chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực như thế. Rõ ràng

khẩn thiết muốn giữ cô lại là vậy, nhưng giữ lại rồi phải làm gì, anh thực sự
không biết; rõ ràng cảm thấy rất nhiều chuyện không đúng, nhưng tìm
không nổi lý do nào phản bác lại cô, rõ ràng có lời muốn nói, những lời ấy
dường như đã lên đến cửa miệng, chỉ đợi thoát ra, mà rồi cũng tiêu tan mất.
Anh nghĩ rằng sự bù đắp của mình là sự cứu rỗi đối với Cát Niên, nhưng
khi cô từng bước rời xa anh, anh mới nhận ra bản thân sao giống một chú
sâu đáng thương cầu hoài chẳng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.