Sau khi Cát Niên bỏ đi, anh đưa Viện trưởng Thái về nhà. Mẹ nuôi tuổi
đã cao, sức khỏe lại không tốt, Hàn Thuật không yên tâm về bà. Hai mẹ con
vốn thân thiết cùng ngồi trong xe, lần đầu tiên rơi vào cảnh im lặng gượng
gạo khó nói. Đến hôm nay nghĩ kỹ lại, từ khi đẩy Cát Niên vào tù, Hàn
Thuật và mẹ nuôi chưa từng nửa lời nhắc đến cô trước mặt nhau, họ như
hai con châu chấu trên một chiếc dây thừng, mỗi người đều dùng cách
riêng cố chôn vùi chuyện cũ, bao chuyện không nên nói, cũng không muốn
nói, bởi chỉ cần mở miệng nói ra mọi người đều sẽ đau lòng.
Xe đỗ dưới khu nhà Viện trưởng Thái ở, bà mở lời trước.
“Hàn Thuật, trong lòng con đang oán mẹ nuôi phải không?”
Hàn Thuật tắt đèn, rút chìa khóa xe.
“Mẹ lên nghỉ sớm đi, con tự bắt xe về.”
“Có lúc mẹ cũng nghi ngờ, nếu như lúc đó meh không cản con, mọi
chuyện liệu sẽ thế nào, sẽ tốt hơn hay tệ hơn.”
“Mẹ cầm chìa khóa đi.”
“Mẹ nuôi không phải động vật máu lạnh, một cô gái tươi đẹp như hoa,
năm đó thực sự mẹ không muốn đẩy con bé vào tù… Chỉ là sơ suất. Sau
chuyện đó, mỗi lần tiếp nhận một vụ án nào, mẹ đều nhắc đi nhắc lại với
chính mình, tuyệt đối không nên quá tự phụ, chỉ sơ ý một chút thôi, cả
quãng đời tươi đẹp của ai đó có thể bị chôn vùi dưới tay mẹ.”
“Mẹ đừng nói nữa được không? Hôm nay mẹ suýt phát bệnh, sắc mặt
mẹ kém lắm, giờ cũng không sớm nữa, con cũng mệt rồi.”
“Mẹ vốn cũng không muốn nhắc tới, nhưng giờ cô ta đã tìm đến tận cửa
rồi. Hàn Thuật, mẹ không muốn con và Đường Nghiệp, bất kỳ ai trong hai
đứa tổn thương, con có thể trách mẹ…”