CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 168

“Con không trách ai cả chỉ tự trách mình, không liên quan gì đến mẹ,

thế đã được chưa, được rồi chứ!” Hàn Thuật gầm lên, chính anh cũng tự
giật mình. Anh lặng người một lúc, bạc nhược úp hai tay lên mặt, chẳng
màng chuyện thất lễ trước mặt người lớn.

“Thực ra chuyện này từ lâu đã không liên quan gì đến mẹ, mẹ không

oán không thù với cô ấy, hồi đó nếu như không phải vì con, mẹ đã không
dây phải vũng nước đục ấy. Con đâu phải không có lương tâm, những
chuyện ấy con đều rõ cả, nếu con còn trách mẹ thì con còn ra cái gì nữa!”
Hàn Thuật cố dùng giọng nói dần chậm rãi trở lại bù đắp thái độ thất lễ lúc
trước, rủ rỉ mà đau khổ, “Con chỉ nghĩ, nếu như hồi đó mẹ không cứu con,
để con ngồi tù, hoặc để bố con đánh chết con, có lẽ lúc này mọi người đều
cảm thấy tốt hơn… ít ra khi cô ấy nhìn con… khi cô ấy nhìn con…”

Hàn Thuật không nói tiếp, đưa tay ra lục bao thuốc lá và chiếc bật lửa

Viện trưởng Thái để trong ngăn trữ đồ, khó khăn lắm mới châm được một
điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, khói thuốc đắng ngắt sặc tràn thẳng vào
phổi.

“Con cũng không biết tại sao cô ấy lại quen Đường Nghiệp, nhưng mẹ

đừng nghĩ theo chiều hướng xấu, chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi,
trước đây cô ấy chắc chắn không biết quan hệ giữa mẹ và Đường Nghiệp,
cũng không tuyệt đối vì chuyện cũ mà tìm tới trả thù mẹ.”

“Sao con dám chắc như vậy?” Cũng không thể trách Viện trưởng Thái,

bà đã nhìn thấy quá nhiều điều ác, bà không sao tin nổi Cát Niên không cần
thứ gì.

Vì con đã muốn cô ấy tìm đến trả thù biết bao, đòi món nợ cũ cũng

được, cái gì cũng được.

Đáng tiếc cái gì cô ấy cũng không cần. Sao cô ấy cái gì cũng không

cần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.