CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 17

không nhất thiết phải như vậy. Cô bình tĩnh chăm sóc Thích Kiến Anh đang
ngày một ốm yếu, thậm chí chị ta thâm thù cắn một vết thật đau trên tay cô,
cô cũng không kêu một tiếng. Cuống cùng vào một ngày, khi Cát Niên
đang cẩn thận lau người cho Thích Kiến Anh, người phụ nữ đã đâm chồng
và kẻ thứ ba tổng cộng 31 nhát dao, người đàn bà trong trại giam không ai
là không kinh sợ ấy, đã khóc trước mặt Cát Niên như một đứa trẻ.

“Trước đây anh ta rất yêu tôi, tôi đã cùng anh ta đi qua những thời khắc

đẹp đẽ nhất, khi lập nghiệp cũng cùng anh ta chịu biết bao khổ cực, vì anh
ta tôi phải vay khắp lượt bên nhà ngoại, anh ta thành công rồi, lại nói không
cần tôi nữa… hu hu, anh ta không cần tôi nữa… con trai tôi nói tôi là con
rắn độc.”

Đây là lần đầu tiên Cát Niên nghe kể những chuyện trước đây từ miệng

Thích Kiến Anh, chị ta trong giây phút này chẳng qua cũng chỉ là một
người đàn bà đáng thương.

Thích Kiến Anh vừa khóc vừa hỏi: “Vì sao cô không hận tôi? Tạ Cát

Niên, cô là do ông trời cử xuống ư?”

Bình Phượng cũng từng nói như vậy.

Cát Niên cười, cô không trả lời. Cô không phải là thiên thần gì, cô cũng

đã từng hận rất nhiều người, chỉ là hận rồi cuối cùng quên mất. Vì hận cũng
chẳng được việc gì, vì đời người được tạo thành bởi bao tình tiết không
theo ý mình, khó mà tính được, có những chuyện, có những kết cục, cô
cũng không biết là do ai gây ra, do người cô hận, hay do chính bản thân cô,
cô không hiểu, vì vậy tha cho người khác, cũng là tha cho chính mình.
Những việc cô làm trong trại giam, không phải hy vọng được đánh giá đạo
đức tốt, cũng không mong được ai cảm kích, cô chỉ muốn cho thời gian trôi
qua nhanh một chút, nhanh thêm một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.