“Ngốc ạ, người lớn ngoài việc đi làm còn có nhiều việc phải làm lắm.”
“Thế sao lúc cô không đi làm cũng đâu có việc gì làm đâu?”
Cát Niên cứng họng, cô nhận ra mình đã không nói lại nổi cô bé hơn
mười tuổi này rồi.
Khó khăn mãi mới tới được hội trường trường học, Phi Minh không thôi
hy vọng, vẫn ngó quanh bốn phía, trong lòng cô bé vẫn mong đợi chú Hàn
Thuật đột nhiên bước ra từ một góc nào đó, cười hà hà đem đến cho cô bé
“sự ngạc nhiên thú vị.”
Lát nữa thôi Phi Minh sẽ là công chúa Bạch Tuyết được bao người dõi
theo trên sân khấu, cô bé mong biết bao có thêm một người mình yêu quý
để cùng chia sẻ niềm vui với mình trong thời khắc ấy, đặc biệt là chú Hàn
Thuật. Nếu như chú tới, tất cả các bạn học đã chế giễu cô bé là trẻ mồ côi
sẽ nhận ra, dưới sân khấu có một “phụ huynh” vừa tốt bụng vừa đẹp trai chỉ
vỗ tay hoan hô cho một mình Tạ Phi Minh chứ không chỉ mình cô Cát Niên
lặng lẽ ở bên cô bé.
Cô Cát Niên cũng không phải là không tốt. Phi Minh hoàn toàn hiểu cô
Cát Niên mới là người thật sự chăm sóc cho mình, nhưng cô Cát Niên luôn
quá buồn tẻ, mà Phi Minh lại rất sợ kiểu buồn tẻ này. Nó ao ước một mâm
cơm vui vẻ đợi mình sau khi tan học, một cái ôm ấm áp khi vui cũng như
khi buồn, nhưng những thứ ấy cô Cát Niên đều không có. Trong ký ức của
cô bé chỉ có những lần thỉnh thoảng thức dậy vào nửa đêm, sự tĩnh lặng của
gian phòng cũ, và khuôn mặt nghiêng cô liêu của cô Cát Niên ngồi ngây
như khúc gỗ.
Phi Minh vẫn chưa đủ lớn để có thể hiểu nổi những cảm xúc đó, nhưng
cô bé cảm nhận được vị u buồn, đau thương đằng sau cuộc sống phẳng lặng
như mặt nước ấy, đó không phải là mùi vị gia đình trong giấc mơ của nó.