Cát Niên sao có thể nói với Phi Minh, đống cặp tóc này được gửi từ
người cô bé vẫn luôn mong nhớ mà chưa một lần gặp mặt, còn người đó vì
một quãng thời gian trong quá khứ, một lời thề… hoặc vì một gia đình khác
và cuộc sống ổn định, hiển nhiên mà có lẽ mãi mãi không thể cho Phi Minh
được một gia đình như cô bé mong muốn.
Trần Khiết Khiết đương nhiên có thể nhận ra Phi Minh, đó là hòn máu
duy nhất cô ta để lại sau những năm tháng tuổi xuân hoang đường. Sau lần
quay lưng bước đi ấy, cô ta có rơi lệ không? Có hối hận không? Cô ta có vì
sinh mạng bé nhỏ hòa trộn giữa dòng máu của cô ta và Vu Vũ mà nhớ lại
những day dứt đã qua? Cát Niên không cần hỏi cũng biết, cô chắc chắn
Trần Khiết Khiết muốn bù đắp nhưng lại không thể nhận Phi Minh. Và sự
bù đắp cô ta có thể cho con bé, cũng chỉ là mấy thứ đồ điểm xuyết tuy đẹp
nhưng vô dụng này.
Cát Niên nghĩ, không cần trách cô ta. Chỉ là một quãng ký ức, có người
muốn nhớ, có người muốn quên, chỉ thế mà thôi.
“Liệu có phải người ta gửi nhầm không?” Phi Minh đã đoán đến nước
cuối cùng, có vẻ hoảng sợ trước may mắn bất ngờ vừa nhận được.
Cát Niên bật cười, lựa lấy một cái từ đống cặp tóc cài lên tóc Phi Minh.
“Thích không?” Cô hỏi.
Phi Minh rưng rưng gật đầu lia lịa.
Cát Niên bất giác thấy buồn, cô đã giữ Phi Minh bên mình bao năm nay,
vậy mà niềm vui có thể đem đến cho cô bé lại ít là vậy.
“Thích là được rồi, cháu xem, chiếc cặp này cài lên tóc cháu đẹp như
vậy, sao có thể là gửi nhầm được. Không biết chừng lại là món quà muộn
của ông già Noel tặng công chúa Bạch Tuyết cũng nên!”