Chú Hàn Thuật không xuất hiện. Phi Minh thoáng vẻ thất vọng, ôm váy
xống và giày múa chạy vào phòng thay đồ tầng hai hội trường, còn Cát
Niên đi tìm một chỗ ngồi, một mình chờ đợi.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Phi Minh đã thay một bộ váy trắng muốt,
trang điểm hệt như công chúa kẹo ngọt đột nhiên chạy lại bên Cát Niên, vẻ
mặt vừa căng thẳng vừa vui mừng.
“Sao mặt cháu đỏ thế?” Qua lớp phấn trang điểm, Cát Niên vẫn có thể
nhận ra hai gò má đỏ hồng khác thường của Phi Minh cùng vẻ vui mừng
không giấu nổi trong ánh mắt cô bé.
Phi Minh dúi một túi giấy đang cầm trong tay vào lòng Cát Niên, thì
thầm bí hiểm: “Cô, vừa nãy cô giáo đưa cho cháu cái này, nói là có một cô
tặng cháu, là cô mua cho cháu phải không?”
Cát Niên nhẹ nhàng mở gói giấy khá tinh tế cầu kỳ ấy, bên trong là một
chiếc hộp rất đẹp, mở ra mới thấy trong hộp đựng những chiếc kẹp tóc đủ
loại xinh xắn, đồ trang sức sặc sỡ và pha lê óng ánh sáng loá cả mắt.
“Là cô mua cho cháu phải không cô?” Phi Minh vẫn đứng bên cạnh ra
sức truy hỏi, nhưng có lẽ trong lòng cô bé cũng biết rõ đáp án là không, “Lẽ
nào, là chú Hàn Thuật!”
Cô bé kinh ngạc xen lần hào hứng cực độ, giọng hơi run run. Cát Niên
lạnh toát đầu ngón tay, từ trong sâu thẳm cô khẽ run rẫy. Không thể là Hàn
Thuật, tuy Hàn Thuật có thể sẵn sàng tặng quà cho cô bé nhưng anh sẽ
không chú ý đi mua mấy món đồ con gái thích này, cũng không thể biết đây
chính là thứ Phi Minh đang thích. Câu trả lời không cần nói cũng rõ.
“Không phải, không phải chú Hàn Thuật, cô giáo nói với cháu là một
cô… rốt cuộc là cô nào nhỉ, sao cô ấy không tận tay đưa cho cháu?”