“Thật ạ.” Phi Minh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, “Cô được nhất toàn
thế giới… không tính bố mẹ cháu.”
Trên loa phát thanh, cô giáo đang gọi những học sinh tham gia biểu diễn
tập trung lại phía sau hậu trường, Phi Minh vội vàng chạy đi, Cát Niên lấy
lại tinh thần, ngồi nguyên tại chỗ cũ chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Do được nhà trường chuẩn bị hết sức chu đáo, các tiết mục biểu diễn
cũng khá đặc sắc, bên ngoài có thể thấy rất nhiều vị phụ huynh đang ra sức
vỗ tay hay chuyên tâm chụp ảnh quay phim. Có lẽ đối với các bậc phụ
huynh, nội dung biểu diễn trên sân khấu là gì không quan trọng, quan trọng
ở chỗ trên đó có bảo bối nhà mình.
Đêm văn nghệ đã diễn ra được hơn nửa, em học sinh dẫn chương trình
cất giọng như oanh vàng giới thiệu: “Tiếp sau đây mời mọi người thưởng
thức vở nhạc kịnh ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’.”
Tiếng vỗ tay vang dội, Cát Niên cũng bất giác ngồi thẳng người, tập
trung tinh thần đợi màn biểu diễn của Phi Minh. Cô quá biết tầm quan
trọng của lần biểu diễn này đối với Phi Minh, bao buổi tối tập luyện vất vả,
chuẩn bị kỹ lưỡng chính là cho giây phút này.
Cô thầm nhủ: Vu Vũ, anh cũng đang xem phải không?
Âm nhạc của vở đồng thoại đã vang lên, hàng ghế khán giả cũng dần
dần yên tĩnh, dường như mọi người đều đang đợi sự xuất hiện của những
tiểu quỷ trên sân khấu.
Một giây, hai giây… mười giây… thời gian trôi qua nhưng trên sân
khấu vẫn không một bóng người, các phụ huynh trên hàng ghế khán giả từ
nghi hoặc chuyển sang xì xào, từ xì xào chuyển sang ngó nghiêng khó hiểu.
Đây là tiết mục của Phi Minh!