mặt sàn đá láng bóng kề nhau rất gần, anh khẽ đổi tư thế, hai chiếc bóng
liền như thật sự dựa vào nhau.
“Thế mới nói sao Trần Khiết Khiết có một hai năm như thể bốc hơi mất
tăm trên trái đất, hóa ra là vì chuyện này. Đến con gái ruột của mình cũng
có thể không cần, vậy còn sinh ra mà làm gì? Bao năm nay cô ta không
nghĩ tới chuyện trở lại tìm Phi Minh sao?” Hàn Thuật sợ im lặng quá lâu sẽ
khiến cảm giác “dựa dẫm” này kết thúc, cũng nên nói gì đó chứ, nhưng
nhắc đến chuyện này, vẻ im lặng của Cát Niên lại khiến lửa giận trong anh
không hiểu sao bốc lên, “Anh biết chắc chắn là không mà, con người đó
thật không còn đạo đức nữa. Đúng rồi, cô ta có biết Phi Minh là do em
nhận nuôi không?”
Cát Niên nói: “Trước không biết, gần đây chắc cũng biết rồi.”
Hàn Thuật vỗ đùi, “Mấy hôm trước cô ta còn gọi điện cho anh, vòng vo
hỏi đến chuyện của em, anh còn cứ nghĩ là cô ta quan tâm em nữa…” Anh
nói đến đây liền khựng lại, vẻ giấu giếm, ho khan một tiếng rồi nói tiếp,
“Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ, anh đoán chắc giờ cô ta cũng không
dám nhận đứa con này.”
“Thật sao?”
“Em cứ tưởng nhà họ Trần còn uy phong như trước kia chắc? Mấy năm
trước đó, bố Trần Khiết Khiết đầu tư thất bại, bị thua lỗ trong một dự án,
nhà họ Trần càng ngày càng suy sụp, giờ chẳng qua chỉ là dựa vào nhà
thông gia để giữ phong mạo bên ngoài mà thôi.”
Cát Niên nhớ đến đôi vợ chồng trong siêu thị hôm đó, “Thế cũng không
tệ mà.”
Hàn Thuật cười nhạt, “Tệ hay không tệ, chỉ mình cô ta mới biết. Mấy
năm trước không phải đã ly hôn rồi ư? Lận đận ở nước ngoài, không biết
bao khoáng đạt cho vừa, chẳng phải cũng lại về nước ảo não đi bước nữa