im lặng, anh chỉ đành buông tay ngồi xuống cạnh cô, toàn thân bao trùm
cảm giác bất lực.
“Sao em có thể như vậy?” Anh hỏi xong lại hít một hơi sâu, rủ rỉ tự nói
một mình, “Cũng phải, anh sớm đã nên đoán ra em sẽ như vậy, em đã ngốc
đến một cảnh giới nhất định rồi.”
Giữa “không dám tin” và “nghĩ thông suốt” thực sự vẫn bị ngăn cách
bởi một lớp sa mỏng.
Hàn Thuật cố tự giải thích, đây chẳng phải việc Tạ Cát Niên sẽ làm hay
sao? Vu Vũ chết rồi, nếu như không ai muốn có đứa bé thân phận không rõ
ràng này, lẽ nào cô có thể để con Vu Vũ chịu cảnh lưu lạc khó khăn. Nếu
như có thể làm vậy cô đã không còn là Tạ Cát Niên của ngày hôm nay.
“Anh thấy hai người họ có giống nhau không?” không biết có phải quá
nhiều biến cố đã làm yếu đi cảm giác xa lạ giữa Cát Niên và Hàn Thuật hay
không. Cô cứ như vậy, ngồi bên cạnh anh lãnh đạm buông một câu hỏi,
không còn ân oán, không còn hiềm khích, không còn chuyện tha thứ hay
không tha tha thứ, chỉ như những cố nhân bao năm không gặp.
Tối nay trước Hàn Thuật, đã có rất nhiều người tới an ủi Cát Niên, có
giáo viên trong trường, có Đường Nghiệp, và cả Bình Phượng vừa đến đã
vội đi ngay. Họ thông cảm với cô, đưa tay giúp đỡ cô, đối với sự tồn tại của
Phi Minh, người không hiểu, người oán trách, người bao dung… Nhưng,
họ thật sự đều không hiểu lý do bên trong, và Cát Niên cũng không định
nói. Không phải cô cố ý che giấu, chỉ là mọi chuyện đã qua từ quá lâu rồi,
có nhiều chuyện không thể giải thích từ đầu, dù có nói hết nước hết cái
người ngoài vẫn không lý giải nổi, vì có một số người, một số chuyện
không thật sự tồn tại trong ký ức của bọn họ. Chỉ có một người không nói
mà hiểu, chỉ có một người nói, anh sớm đã nên đoán ra chuyện này. Châm
biếm thay, đó lại là Hàn Thuật.