CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 216

Hai người chào nhau, Đường Nghiệp một mình bước tới dưới cổng vòm

được chụm lại từ ba cây mai trước cửa bệnh viện, mưa vừa tạnh, một luồng
gió đối lưu thổi qua, những giọt nước đọng lại trên lá cùng những cánh hoa
vụn theo làn gió rơi xuống, vài cánh hoa đậu trên vai anh. Đường Nghiệp
gạt mấy cánh hoa màu đỏ tím vương sương trên vai, quay lại nói với Cát
Niên cách đó mấy bước: “Không biết vì sao, anh tự nhiên nhớ đến một
người bạn đã từng nói câu này – cậu ta nói trên đời có hai thứ không thể
nắm giữ nỗi, một là mưa hoa, hai là chuyện xưa. Nhưng anh nghĩ, đã có gió
thổi đi, vậy thì tan rồi cũng đã tan rồi, em nói xem?”

.

Cát Niên trở lại phòng bệnh Phi Minh đang nằm, thấy Hàn Thuật đang

đứng đợi ở đó. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chẳng cảm thấy bất
ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh.

“Phi Minh… con bé vẫn chưa tỉnh à?” Hàn Thuật có chút gượng gạo.

“Bác sĩ đã cho nó uống thuốc.” Cát Niên ngập ngừng, lúc đẩy cửa còn

nghiêng người lại, “Anh có muốn vào không?”

“Đợi đã.” Hàn Thuật rõ ràng gật đầu nhưng lại lấy tay khép cánh cửa

lại, “Anh tìm em có chút chuyện, đừng đánh thức con bé.”

Cát Niên nhìn anh, không từ chối, cô bước ra mấy bước, tìm một nơi

ngồi xuống. Là anh nói có chuyện, anh đã không mở miệng, cô cũng không
phải vội.

Hành lang bệnh viện về đêm yên tĩnh hệt như mảnh sân trải đầy lá tỳ bà.

Hàn Thuật đột nhiên cảm thấy lòng ngột ngạt đến hoảng loạn, cơn tức

giận không biết từ đâu ập đến, anh nôn nóng bước theo cô, chỉ vào Cát
Niên, ghìm giọng thốt ra từng chữ, “Em nuôi con anh ta, em nuôi con của
bọn họ, em… em…” Anh không biết nên nói tiếp thế nào, thấy cô vẫn cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.