CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 215

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Cát Niên đang ngồi ngoài phòng cấp cứu

đợi Phi Minh bỗng nhận được điện thoại của Đường Nghiệp. Sau đêm
Giáng sinh ấy hai người hoàn toàn không gặp lại nhau, trong điện thoại
Đường Nghiệp cũng chỉ hỏi thăm đơn giản, không ngờ nghe chuyện của
Phi Minh xong, anh liền lập tức tới đây.

“Hình như chúng ta rất có duyên với bệnh viện.” Cát Niên cười gượng.

Đường Nghiệp nói: “Đó cũng là một kiểu duyên phận. Em vào trông cô

bé đi, anh đi đây, em cũng chú ý nghỉ ngơi, mọi việc đợi kết quả chụp CT
ngày mai rồi hẵng nói.”

Cát Niên gật đầu.

Đường Nghiệp có vẻ vẫn chưa yên tâm, lại an ủi một câu: “Đừng nghĩ

nhiều quá, có nghĩ nhiều cũng chẳng làm mọi chuyện khá lên, lại chỉ chuốc
thêm phiền não.”

Cát Niên nói nhỏ: “Không sao. Em chỉ nghĩ, chuyện đã xấu đến bước

này rồi còn có thể xấu thế nào được nữa? Cứ nghĩ vậy cũng thấy thoải mái
hơn rồi.” Cô vội vàng cười một tiếng, “Chí ít con bé vẫn còn sống.”

Đường Nghiệp dường như bị mê hoặc, anh cảm thấy Cát Niên như một

hồ nước xanh biếc, trong vắt, thoạt nhìn cứ ngỡ có thể nhìn thấu, thực ra
không biết dưới lòng hồ đang lắng đọng những gì. Ví như trước đêm hôm
nay, anh hoàn toàn không biết cô nhận nuôi một đứa bé lớn ngần ấy, và cô
dường như cho đến tận bây giờ cũng không có ý định giải thích chuyện
này.

Đường Ngiệp đoán cô bé ấy có thể do cô sinh ra, cũng có thể không

phải. Nói thật, anh cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi, càng cảm thấy cô sống
không dễ dàng. Bất kể thế nào, chắc chắn cô có lý do để làm vậy. Con
người vẫn luôn dễ bị quá khứ làm khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.