CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 218

Dù Cát Niên không muốn còn có bất cứ quan hệ gì với Hàn Thuật

nhưng cô vẫn phải thừa nhận, anh là một phần của quá khứ cô đã từng trải
qua. Ngoài Trần Khiết Khiết, chỉ còn lại anh là người đã chứng kiến những
năm tháng đó, đó là một phần cả cô và anh không ai có thể cắt bỏ.

Đã rất nhiều lần Cát Niên tự nói với mình, chỉ cần cô nhớ trên thế gian

này đã từng tồn tại một người con trai tên Vu Vũ, chỉ cần một mình cô nhớ
đến Tiểu hòa thượng của cô, thế là đủ rồi. Trong những năm tháng cô có,
cũng chỉ những năm có Tiểu hòa thượng là tràn đầy màu sắc, là thật sự
sống đích thực, mười mấy năm về sau, chỉ như một cơn gió thoảng qua,
cũng may cô đã tự xây cho mình một thế giới thần tiên, để sống an nhiên
qua ngày trong những hồi ức ấy.

Nhưng, khi cô ôm Phi Minh đang co giật trong tay, khi cô kinh hoàng

nhận ra rồi có một ngày cô có thể sẽ mất cả Phi Minh, đến vòng tay này
cũng biến thành hư không, lúc đó sẽ còn lại những gì? Còn lại ký ức ư?
Nhưng nếu những ký ức ấy chỉ tồn tại trong lòng một mình cô, lấy ai chứng
minh đó không chỉ là “giấc mộng hoàn lương”? Lấy gì chống đỡ thế giới
nhỏ cô dựa vào để sống?

Giờ đây, Hàn Thuật ở ngay cạnh cô, anh không còn là anh, không còn là

Hàn Thuật, anh là tấm gương soi lại quá khứ của Tạ Cát Niên. Anh nhắc
nhở cô rõ ràng, xác thực, rằng quá khứ ấy không phải hư ảo.

Hàn Thuật cười giễu trả lời: “Đương nhiên giống, con bé giống bố,

giống mẹ, chỉ duy nhất không giống em.”

Anh nói xong lại hối hận, không phải đã nói rồi sao, kể từ hôm nay phải

đối tốt với cô. Dù cái ôm trong tưởng tượng có kết thúc lãng xẹt, nhưng sao
anh vẫn không quản nổi cái miệng này.

May sao Cát Niên xem ra cũng không để ý. Cô uể oải dựa vào lưng ghế,

Hàn Thuật bất giác cúi đầu, ánh đèn hành lang khiến bóng hai người trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.