Tuy biết rõ theo tính cô chắc chắn không thể có phản ứng nào rõ rệt
nhưng Hàn Thuật vẫn lùi lại một bước, đắc ý lắc lắc cốc sữa đậu chỉ còn lại
một nửa, hút thêm một hơi nữa như thể gạo nấu thành cơm rồi mới nhìn
Cát Niên đang tròn mắt cứng đờ người, trong lòng đột nhiên thấy vui vui.
“Tạ Cát Niên, chỉ một cốc sữa đậu thôi mà, em không đến nỗi ky bo thế
chứ?” Hàn Thuật già mồm.
“Vấn đề là… vấn đề là…” Cát Niên cuống lên mồm miệng liền ấp úng,
sao đọ được với sự càn rỡ mồm mép tép nhảy của Hàn Thuật.
Anh nhạo báng: “Có vấn đề gì chứ, anh cũng có quan trọng đã uống qua
rồi đâu, em còn căng thẳng cái gì, lẽ nào em mắc bệnh truyền nhiễm?.”
Hàn Thuật vừa đi vừa uống, Cát Niên kìm nén đến đỏ mặt, thấy có
người đi lại mới cẩn trọng nói: “Tôi thì không, nhưng bà ngoại em bé
giường bên cạnh bị cảm.”
Hàn Thuật ngây người một lát, không theo kịp tốc độ tư duy nhảy vọt
của Cát Niên, cho đến khi anh nhìn thấy một bà cụ từ xa đang bước lại phía
hai người, khuôn mặt nhìn quen quen, hai tay đều mang phích nước nóng,
một ngón tay bên tay phải còn móc thêm một túi đồ. Anh như đột nhiên
biết được một sự thật đáng sợ, cúi xuống nhìn cốc sữa đậu một lần nữa, vẻ
mặt kỳ lạ dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị cảm giác buồn nôn chặn
lại, cuối cùng nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Cát Niên.
Cát Niên cũng không còn cách nào khác, thấy bà cụ lại gần liền mở
miệng chào hỏi, giúp bà xách một phích nước rồi bịa bừa ra lý do biến mất
của cốc sữa đậu, bà cụ cũng không chấp nhặt bỏ qua cho cô.
Gần mười một giờ, Bình Phượng lại qua thăm Phi Minh, lớp trang điểm
trên mặt cô còn chưa được tẩy hết, tròng mắt thâm quầng, có lẽ là vừa “tan
làm” về. Bình Phượng tới đúng lúc Phi Minh vừa làm xong các loại xét
nghiệm, mệt quá lại ngủ thiếp đi, tay vẫn ôm khư khư chú gấu Winnie