Pooh, Cát Niên đang cúi đầu đọc mẩu truyện đăng nhiều kỳ trên báo, nghe
tiếng bước chân Bình Phượng liền ngẩng đầu lên cười.
Bình Phượng nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Cát Niên,
nhìn Phi Minh hỏi, “Không vấn đề gì lớn chứ, con bé này cũng đáng
thương thật đây.”
Cát Niên đặt tờ báo xuống đầu gối, gật đầu. “Bác sĩ nói đợi có kết quả
kiểm tra, không có chuyện gì mai có thể xuất viện được rồi.”
“Nhìn cậu thế này mình cũng an tâm hơn rồi, trẻ con mà, đứa nào chẳng
phải tam tai ngũ nạn chứ.” Bình Phượng vừa nói vừa rút ra một chiếc
phong bì cũ từ túi xách, nhét xuống dưới tờ báo của Cát Niên.
Cát Niên khẽ mở ra xem, kinh ngạc hỏi, “Cậu lấy ở đâu nhiều thế này?”
Bình Phượng nhặt mấy quả táo vừa mang đến gọt vỏ, “Kiếm được.
Không phải là cho cậu, mà là trả cậu. Chuyện lần trước cậu quên rồi à?” Ý
cô nói đến chuyện gãy chân lần trước, về sau Cát Niên thay cô trả lại 5000
tệ cho Đường Nghiệp “vô phúc bị lừa.”
Cát Niên hạ giọng, “Mình hỏi cậu kiếm được nhiều thế này từ lúc nào?”
Cát Niên ít nhiều cũng biết cách sống của Bình Phượng, mấy đồng tiền
này kiếm được chẳng dễ dàng gì, nhà Bình Phượng đông người, những lúc
tiền bạc rủng rỉnh, ngoài gửi về bù đắp cho mấy đứa em vốn coi cô chẳng
ra gì, tất cả đều dồn vào mua các loại váy áo, kem dưỡng da cho bản thân,
dường như chưa tiêu hết tiền là chưa thấy thảnh thơi, trước sau đều không
có bất kỳ khoản tiết kiệm gì, tiêu hết lại bạc mặt kiếm một vòng không kể
đêm ngày, lúc cần dùng gấp, hỏi vay Cát Niên 50 – 100 tệ là chuyện bình
thường. Theo như cách nói của Bình Phượng thì là, làm một ngày hoà
thượng, đánh một ngày chuông, đời người khổ đoạn, ai mà quản được
chuyện ngày mai.