Bình Phượng cúi đầu cười: “Cậu không tin mình gặp được con cá lớn
‘ngu đầu lắm tiền’ à? Dạo này kiếm dễ… Tóm lại chỗ tiền này cậu cứ cầm,
giờ đang là lúc cậu cần đến nó, nhìn mặt mũi con bé trắng bệch như vôi thế
này, ra viện rồi cũng phải mua chút gì ngon ngon cho nó.”
Cát Niên không từ chối nữa, rút từ phong bì ra một phần đút vào túi
mình, chỗ còn lại nhét trả vào tay Bình Phượng, “Cậu cũng phải giữ lại một
ít, bọn mình cũng chẳng trẻ trung gì nữa… Đặc biệt là cậu, bắt buộc phải
có chút tiền phòng thân, giờ sức khoẻ Phi Minh không tốt, có chuyện gì
mình cũng không giúp nổi cậu đâu.” Cô thấy Bình Phượng không nhận, dứt
khoát nhét thẳng vào chiếc túi còn chưa kéo hẳn khoá của bạn, “Cậu nói
‘không thể hoãn sự sung sướng lại’ không sai, nhưng con người chỉ cần vẫn
còn một hơi thở, vẫn phải nghĩ đến ngày mai, đây là chuyện không thể khác
được.”
Bình Phượng lặng lẽ nghe, thấy trên giường Phi Minh bày một đống đồ
chơi liền đổi để tài, cười cười lấy chân đá nhẹ Cát Niên một cái, “Hắn ta
tặng đấy à?.”
Cát Niên chỉ cười không đáp.
Bình Phượng lại nói: “Thật không nhìn ra anh ta bộ dạng đứng đắn là
thế lại biết mấy thứ này.” Thấy Cát Niên vẫn không có phản ứng gì, cô nói
tiếp, “Cậu đừng có giả ngốc đi, hôm qua mình thấy anh ta rồi, không ngờ
hai người vẫn còn liên lạc đến giờ, nếu không anh ta có vừa khéo đúng lúc
vậy không, con bé vừa bệnh đã trơ mắt đến? Mình thấy anh ta được đấy.”
Cát Niên lúc này mới nhận ra cô đang nói đến Đường Nghiệp, bèn cười
đáp: “Đừng nói bừa, người ta…” Cô khựng lại, cô đương nhiên không thể
nói ra Đường Nghiệp thích đàn ông, hoặc như anh nói “đã từng thích đàn
ông”, tuy hai khái niệm này đối với Cát Niên cũng chẳng có gì khác biệt.