cũng có thể tưởng tượng ra vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt của những người
đó, tất cả sự náo nhiệt, hạnh phúc ấy chỉ cách vẻ đìu hiu vắng vẻ trong bệnh
viện một con phố.
Vu Vũ, nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?
Cát Niên nhìn vào cõi hư không, lòng thầm hỏi.
Trần Khiết Khiết rất khỏe mạnh, căn bệnh quái ác của Phi Minh, là do
di truyền từ Vũ Vũ, nếu như phỏng đoán của bác sĩ là chính xác, vậy thì rất
có khả năng bệnh động kinh của Vu Vũ cũng đến từ khối u não di truyền
này, đáng tiếc lúc đó không ai quan tâm đến chuyện này nên bí mật ấy cũng
vĩnh viễn chôn vùi dưới lớp đất đá theo anh.
Cát Niên mở lòng bàn tay, một lần nữa nhìn lại đường chỉ tay của mình,
nếu sự ra đi của anh là không thể tránh khỏi, vậy sự cô độc của cô đã được
chủ định, điều này đối với một người tin vào số mệnh phải chăng sẽ dễ chịu
hơn một chút?
Cát Niên nhớ lại mình từng đọc được một câu văn của Vu Vũ viết
nguệch ngoạc trong vở toán: Sống rạng rỡ như hoa hạ, chết tịnh mỹ như lá
thu. Vu Vũ không phải người giỏi văn hoa tu từ, Cát Niên từng đoán đây là
một câu thơ của Thái Qua Nhĩ, hoặc do anh vô tình nhìn thấy ở đâu, thấy
sâu sắc nên tiện tay chép lại vào vở. Câu văn ấy vừa hay lại khớp với giấc
mộng hiệp khách anh từng mơ.
Nếu thật như vậy, đến nay nhìn lại, Cát Niên có chút ngưỡng mộ Vu Vũ,
lúc sống có lẽ anh còn xa mới được rạng rỡ như hoa hạ, nhưng ít ra lúc cuối
đời, chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, hệt như cảnh thảm
chiến trong tiểu thuyết võ hiệp, thanh gươm lóe sáng như vung lên đã thấy
máu bắn trải năm bước. Còn hơn chán một vai phụ nào đó, bị chém đứt một
cánh tay vẫn ôm di cố, miễn cưỡng thoi thóp chịu đựng hiện thực.