nhỡ mất báo cơm với bệnh viện, đành tìm một quán ăn có vẻ sạch sẽ gần đó
mua tạm hai hộp cơm.
Từ ngoài phòng bệnh, Cát Niên đã ngửi thấy mùi canh gà ngào ngạt, cớ
ngỡ là do bà ngoại cô bé giường bên mang đến, nào ngờ vừa đẩy cửa bước
vào đã thấy có ba người đang đứng quây quần bên đầu giường Phi Minh.
Cảm giác đầu tiên của Cát Niên chỉ là kinh ngạc, còn ai có thể tới thăm
Phi Minh chứ? Vài giây sau cô mới ngỡ ngàng nhận ra, đó chẳng phải ba
“ai” xa lạ, người thanh niên đang đứng kia chẳng phải Vọng Niên hay sao?
Ông Tạ Mậu Hoa ngồi bên thành giường còn mẹ Cát Niên đang một tay bê
bình giữ ấm đựng canh, một tay dùng thìa bón cho Phi Minh. Đã rất lâu
không gặp, Cát Niên lại quá bất ngờ, đến nỗi không thể nhận ra những
người thân ruột thịt của mình qua cái nhìn đầu tiên.
Cô không hiểu tại sao bố mẹ và Vọng Niên biết tin Phi Minh bị bệnh,
lại còn đến thăm thế này, trong hoàn cảnh quá bất ngờ, cô chỉ đành đứng
như trời trồng trước cửa, không biết phản ứng ra sao. Vợ chồng Tạ Mậu
Hoa và Vọng Niên cũng đã nhận ra sự xuất hiện của cô, ngây người giây lát
rồi đều từ từ đứng lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy thật khó để mở lời.
“Cô ơi, ông ngoại, bà ngoại và cậu tới thăm cháu này.” Phi Minh nuốt
miếng canh trong miệng, trọ trọe phá vỡ cục diện bế tắc giữa bốn người,
Cát Niên có thể nhận ra vẻ hoảng hốt vì được chăm sóc quá ân cần trên
khuôn mặt con bé. Phi Minh chỉ được gặp “ông ngoại” “bà ngoại” và “cậu”
có một lần, chuyện đó cũng đã từ gần hai năm trước, lúc đó nghe nói có thể
gặp người nhà của cô, và cũng là người nhà của mình, con bé đã vui mừng
sung sướng biết bao. Nhưng lần gặp đó lại kết thúc trong sự không vui,
lạnh nhạt giữa những người lớn, từ đó về sau Phi Minh không còn được
biết thêm tin tức gì về mấy “người nhà” từ cô nữa. Ban đầu con bé còn hỏi
mấy lần nhưng đều bị Cát Niên nói vòng vo cho qua nên về sau cũng chẳng