đắn liệu người ta có đạt được ý đồ không, bọn họ sẽ nói việc đã xảy ra rồi,
chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài kẻo không có mặt mũi nào
nhìn người khác, công tử nhà họ Hàn đã để ý đến cô, nói cách khác thì đó
là phúc phận của cô.
Trước kia cô đã nghĩ rõ ràng như vậy, sao hôm nay lại hồ đồ thế này.
Cát Niên nhìn thấy Đường Nghiệp tay xách giỏ hoa quả tới thăm, từ xa
anh đã chứng kiến cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ này nên đang định tránh
đi, nhưng Cát Niên lại như trông thấy vị cứu tinh, chạy vội lại bên anh, đỡ
lấy giỏ đồ trong tay anh rồi lau khóe mắt, cười rạng rỡ, “Sao anh đã tới
rồi?”
Hôm đó dường như Phi Minh đã ngủ một giấc rất dài, cô bé chỉ biết,
ông bà và cậu đã đi cả rồi, còn cô Cát Niên lại dẫn đến cho cô bé một chú
Đường Nghiệp thú vị không kém.
Hai ngày sau Hàn Thuật mới quay lại, anh hăm hở mang đến một bộ cốc
hình thù kỳ quái, anh, Cát Niên và Phi Minh mỗi người một cái.
“Cốc giấy có mùi kinh lắm.” Anh nói.
Thấy Cát Niên chẳng mấy hứng thú, anh lại cầm chiếc cốc của Cát Niên
đưa lên trước mặt cô, cười nói: “Anh chọn lâu lắm đấy, em xem, hình vẽ
trên cốc rất hợp với em.”
Cát Niên liếc qua hình vẽ hoạt hình rối mù trên chiếc cốc, “Tôi không
hợp với nó đâu.”
Hàn Thuật bị dội gáo nước lạnh, đành đặt ngay ngắn chiếc cốc rồi ngồi
xổm xuống ngang gối Cát Niên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tư thế này và khoảng cách quá gần khiến Cát Niên cảm thấy không tự
nhiên, cô vội né người ra phía sau.