yêu con, nhưng đối với Cát Niên, đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối kinh
điển.
Vợ chồng Tạ Mậu Hoa đều không nói thêm gì, sự im lặng thừa nhận
này khiến đôi bên đều cảm thấy khó xử.
Cát Niên vốn định bỏ qua, coi như bọn họ chưa từng tới đây, tất cả trở
lại điểm ban đầu, có chuyện gì mà không thể. Cô nghiêng người lách qua
bọn họ, chậm rãi bước vài bước, nhưng quá nhiều thứ đang mắc nghẹn
trong cổ họng, cô nuốt xuống không nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người lại, thản nhiên vô cảm nói với vợ
chồng Tạ Mậu Hoa: “Đúng rồi, đứa trẻ đó tuy không phải con sinh ra,
nhưng hai người không muốn biết cái đêm xảy ra chuyện mười một năm
trước con đã đi đâu, đứa con trai được gia đình họ Hàn đứng đắn dạy dỗ đã
thừa lúc con uống say làm những chuyện gì bất chính với con sao?”
Chuyện xấu xa từ bao năm như một quả bom bị phát nổ, cô không nên
lật lại, nhưng ngay đến một người vốn giỏi thuyết phục bản thân như cô
cũng không thể vượt qua nổi cái hố này. Người đứng trước mặt là bố mẹ đẻ
của cô, sao bọn họ có thể đối xử với cô như thế, khiến lòng cô sao có thể
không oán hận chút nào.
Vợ chồng Tạ Mậu Hoa ưa thể diện là vậy, nhưng Cát Niên muốn xé tan
bộ mặt an nhiên đạo mạo ấy của họ, mọi việc đến nước này cô còn màng gì
nữa?
Hai người bọn họ đứng đờ tại chỗ, hồi lâu mẹ cô mới nhìn quanh bốn
phía, hoảng hốt lúng túng hỏi: “Trước đây sao con không nói?”
Sao không nói? Cát Niên nhớ lại ngày hôm đó khi cô xiêu vẹo bước ra
khỏi căn nhà nghỉ cũ nát, không phải cô chưa từng nghĩ đến sà vào lòng cha
mẹ khóc một trận thật lớn, nhưng cô biết bọn họ sẽ nói thế nào, họ sẽ nói
không có mùi thì ruồi có bâu không, nếu như mày là một đứa con gái đứng