CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 247

bây giờ vẫn còn tình cảm với con, con còn hồ đồ cái nỗi gì nữa? Bản thân
con quá khứ thế nào con không biết ư? Mẹ cũng là phận đàn bà mẹ biết,
con không thể cả đời cứ sống như thế này được!”

Bố cô nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, “Nếu như cậu ấy thật có ý… Cát

Niên ơi là Cát Niên, con còn muốn thế nào nữa? Chúng ta cũng già rồi,
không lo nổi cho con nữa…”

Cát Niên chỉ im lặng khóc, cô mơ hồ nhớ lại con ngõ trước cửa nhà đầy

xác pháo đỏ rực khi có kết quả thi đại học. Đó là lần duy nhất trong ký ức
bố mẹ nở nụ cười vì cô, lúc đó tóc hai người vẫn còn đen, giờ hai mái đầu
đã lất phất hoa sương. Cô cũng đã từng muốn trở thành niềm tự hào của bố
mẹ, kết quả lại trở thành nỗi nhục nhã hổ thẹn nhất của họ. Bất kể trước đây
đâu là nhân đâu là quả, cô không phải là một đứa con ngoan, đến bây giờ
vẫn khiến bố mẹ phải lo lắng, nhưng cảm giác có người lo lắng đúng là đã
lâu không có.

“Nghe bố mẹ đi, Hàn Thuật luận về tướng mạo, tài năng, thân phận, có

điểm nào không xứng với con, mẹ không quan tâm đứa bé kia có phải là
con và cậu ấy sinh ra hay không, cậu ấy có lòng với con, con còn cầu gì
nữa?”

“Mẹ, con và anh ấy…”

“Cứ coi như con không nghĩ đến bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho em

con chứ. Vọng Niên giờ đang lái xe cho chánh án Hàn chắc con cũng đã
biết. Em trai con ít học, tìm được công việc này thật không dễ dàng gì, đây
cũng là vì nhà họ Hàn còn nghĩ đến chúng ta. Gần đây bố con nghe nói trên
tòa án có hai chỉ tiêu chuyển vào biên chế, chỉ cần Hàn Thuật sẵn lòng
giúp, ông Hàn cũng…”

Cát Niên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hai người đã sinh thành ra mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.