Mẹ anh nào thèm để ý đến ông, chỉ chăm chăm lo liệu cho con trai ăn
gì. Hàn Thuật ngồi xuống sofa cùng bố, vừa uống trà vừa xem bản tin thời
sự đài địa phương. Vừa hay tivi đang chiếu đoạn tin Đại hội thường niên
công tác chính pháp toàn tỉnh, Hàn Thuật bỗng đang thấp thỏm bỗng mừng
rỡ chỉ vào tivi cười nói: “Bố, kia chẳng phải bố sao?”
Ông không phủ nhận.
“Aí chà, ống kính lướt qua, chỉ có Chánh án Hàn của nhà ta là đẹp trai
nhất.”
Bố anh cũng không nén nổi bật cười, “Nói linh ta linh tinh, mọi người
nghiêm túc họp hành, ai mà để ý đẹp trai hay không đẹp trai. Nhắc tới họp,
sau cuộc họp bố ngồi ăn cơm với Viện trưởng Âu bên Viện Kiểm sát Thành
phố, ông ấy cũng hỏi tới con đấy. Hai mươi năm trước chú Âu từng là cấp
dưới của bố một thời gian, việc con lên Viện Thành phố cũng có sự giúp đỡ
của chú ấy. Con ấy à, thật không biết nặng nhẹ, có ai như con cứ dùng dằng
ở đơn vị cũ không chịu lên thành phố mới nhận chức không hả?”
Nói đến công việc Hàn Thuật nghiêm chỉnh hơn một chút, anh chỉ nói:
“Bố, bố cứ đợi đã, con sắp tóm được một mẻ lớn rồi.”
Ông Hàn nới lỏng cravat, “Người trẻ bọn con, làm việc gì cũng nên nhớ
kỹ phải cẩn trọng, chắc chắn. Lần họp này bố cũng gặp Lâm Tĩnh, người ta
hơn con có mấy tuổi mà giờ đã yên vị ngồi một ghế trong Viện Thành Bắc
rồi, quan hệ giữa con và cậu ta cũng tốt, không học được gì cách ăn nói
hành xử của người ta sao?”
“Bố biểu dương người này cũng không nên vùi dập người kia chứ, cũng
như con thích uống trà chanh nhưng cũng đâu nói Long Tỉnh của bố đắng
đâu. Huống hồ làm được như Lâm Tĩnh cũng chưa chắc đã quá khó. “
“Con mà không phải con trai của Hàn Thiết Văn ta thì còn nói khó với
không khó!”