Trước đây không phải mẹ anh chưa từng hỏi thế này bao giờ, câu trả lời
của Hàn Thuật lần nào cũng như lần nào, nhưng lúc đó anh luôn nói: “Đó là
người con sẽ kết hôn, trông giống con dâu của mẹ”, lần này anh nói là
“thích.” Bà Tôn Cẩn Linh quay sang nhìn chồng.
“Thật à? Vậy con phải dắt cô gái ấy về đây cho bố mẹ xem xem.”
Hàn Thuật lắc đầu quầy quậy, “Bố mẹ bày sẵn thế trận chờ địch thế này,
con thấy còn sợ nữa là cô ấy.”
“Vớ vẩn!” Bố anh nạt. “Bố với mẹ con có lúc nào can thiệp quá đáng
đến chuyện tình cảm của con, chẳng qua chỉ là muốn con nghiêm túc tìm
một người thân thế thanh bạch mà thôi.”
“Con nghiêm túc đấy chứ, nhưng người ta chưa chắc đã đồng ý theo con
thôi.”
Mẹ anh nghe xong bèn cười, nhìn sang chồng nói: “Thật không ngờ cậu
hai nhà chúng ta cũng có cục xương không gặm được.”
Nhưng cha anh không hề cười, “Cô ấy họ gì, làm gì?”
“Mẹ, mẹ xem bố đang điều tra hộ tịch kìa.” Hàn Thuật tránh câu hỏi quá
trực tiếp của bố, quay sang cầu cứu mẹ.
“Đấy là bố con quan tâm đến con thôi.”
Hàn Thuật nói: “Con biết hai người sẽ hỏi những gì, cô ấy làm nghề gì,
bao tuổi, gia đình làm gì… nhưng mấy thứ đó đều không quan trọng. Vì
sao không hỏi cô ấy có lương thiện hay không, có thông minh hay không,
con ở bên cô ấy có vui hay không?”
Bà Tôn Cẩn Linh thuận theo con trai, nói tiếp: “Được rồi, thế con nói
xem cô ấy có lương thiện hay không, thông minh hay không, hai đứa ở bên