Bên gối Phi Minh có quyển Nỗi đau của chàng Werther (1) Đường
Nghiệp tặng cô bé, lần nào vào viện anh cũng đọc cho cô bé nghe một
đoạn, Phi Minh đang đợi đoạn tiếp theo của câu chuyện nên cũng thắc mắc
về sự biến mất của chú Đường Nghiệp: “Chú Đường Nghiệp cũng phải
tăng ca như chú Hàn Thuật ạ? Hai người không phải đồng nghiệp sao lại
cùng bận như nhau ?” Cuối cùng đến hôm đó Cát Niên mới nhận được điện
thoại của Đường Nghiệp. Nếu như không phải trên màn hình hiện rõ ràng
tên người gọi, chưa chắc Cát Niên đã nhận ra giọng nói khàn khàn từ đầu
dây bên kia.
Trong điện thoại Đường Nghiệp chỉ hỏi han Phi Minh, cứ cách vài câu
anh lại dừng lại ho mấy lần. Lúc ấy Cát Niên mới nhớ ra lần trước anh bị
cảm nặng vẫn chưa khỏi hẳn, bệnh tình kéo dài có vẻ ngày càng nghiêm
trọng. Cô cảm ơn Đường Nghiệp quan tâm đến Phi Minh, cuối cùng không
kìm nổi hỏi: “Anh vẫn ổn đấy chứ?”
Đường Nghiệp cố cười nói: “Cũng không đáng ngại lắm, chỉ trách anh
lúc đầu bị cảm lại coi thường, không nghĩ đến giờ trở nên nghiêm trọng thế
này, hai ngày nay không đi làm được rồi, chỉ ở nhà nghỉ ngơi mà vẫn không
hạ sốt.”
Cát Niên cũng chẳng giúp gì được anh, vốn định dặn anh nghỉ ngơi cho
khỏe, ai ngờ lời còn chưa thốt ra miệng đã nghe đầu dây bên kia vang lên
xoảng một tiếng, hóa ra Đường Nghiệp vừa nói chuyện vừa ngậm thuốc
trong miệng, trong lúc choáng váng làm rơi cốc nước xuống sàn vỡ toang.
Cát Niên nghe vậy không khỏi lo lắng, dồn dập hỏi anh có bị mảnh thủy
tinh vỡ cứa vào đâu không, nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng chỉ còn
tiếng tút nhanh dập máy, có gọi lại mấy lần đều không có ai bắt máy.
Mấy năm nay Cát Niên không có bạn bè gì, cô luôn giữ một ý niệm, ai
cũng phải tự lo lấy thân, quản tốt chuyện mình, tự cầu đa phúc, như vậy
mọi người đều thoải mái. Nhưng Đường Nghiệp là một người tốt, cũng là