đầu gặp Đường Nghiệp, không phải cô đã gặp người đàn ông này trong con
ngõ nhỏ ấy hay sao? Cô vẫn còn nhớ hai bóng đen quấn quýt lấy nhau
trong bóng tối, cảm giác đó khiến cô lúng túng, dường như cô lại xuất hiện
không đúng lúc một lần nữa, đụng ngay phải bí mật người khác không
muốn để người ngoài biết nhất.
Đường Nghiệp nghe ngoài cửa có tiếng động cũng từ sofa chống người
đứng dậy, thấy Cát Niên đang rụt rè đứng ngoài cửa, ánh mắt anh bỗng
sáng lên. Anh dường như không nghe thấy người kia nói gì, chỉ cố đứng
dậy, khẽ vui mừng nói: “Cát Niên, sao em lại tới?”
“À… điện thoại đột nhiên bị ngắt, em sợ anh xảy ra chuyện nên đến
xem thế nào, không sao là tốt rồi, em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho
khỏe…” Cát Niên vội vàng nói một lèo, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi
thị phi này.
“Đợi đã.” Cô không ngờ Đường Nghiệp đứng dậy gọi cô lại, dù cô đã
biết chuyện giữa hai bọn họ nhưng anh vẫn luôn rất e ngại chuyện này, sự
khẩn thiết trong lời nói của anh lúc này khiến cô thấy hơi hoang mang.
“Cát Niên, em không phải vội đi đâu.” Đường Nghiệp nói.
Dường như Cát Niên nghe thấy tiếng cười khẩy, cô bỗng cảm thấy đầu
óc tê dại. Cô thật sự không muốn dây vào vướng mắc của người khác,
nhưng hiện thực vẫn luôn trái lại với ước muốn.
Cô không trả lời, ba người dường như rơi vào cục diện bế tắc, dù đã
cách một lớp kính, sự phẫn nộ, nghi ngờ, và vẻ xa cách cao ngạo trong mắt
người đàn ông đó vẫn khiến cô thấy vô cùng gượng gạo. Cô thậm chí có thể
hiểu người đó, cứ ngỡ anh ta sẽ bộc phát ngay tại đây, nhưng anh ta chỉ
quay lại nhìn Đường Nghiệp, lạnh nhạt nói: “Cậu hà tất phải như vậy, tôi
vốn cũng định đi đây.”