một trong số ít người có thể khiến Cát Niên an tâm tự nhiên giao thiệp, hơn
nữa anh luôn quan tâm tới cô và Phi Minh, giờ anh như vậy, nếu Cát Niên
còn không quan tâm thì ngay bản thân cô cũng thấy không phải nhẽ. Lúc đó
vừa hai giờ chiều, Phi Minh theo thường lệ cũng đã ngủ thiếp đi trong lúc
truyền nước, Cát Niên nhờ bà ngoại em bé giường bên bớt chút thời gian
giúp cô để ý đến Phi Minh một lúc rồi một mình dựa theo trí nhớ vội vàng
chạy tới nhà Đường Nghiệp.
Xe buýt buổi chiều chạy trên đường chính tắc nghẹt, phải một tiếng sau
Cát Niên mới đến được trước cửa nhà Đường Nghiệp, cô sợ Đường Nghiệp
xảy ra chuyện, cũng không dám kéo dài thời gian, vội giơ tay nhấn chuông.
Dường như đúng lúc tiếng chuông vang lên, cánh cửa cũng đột nhiên
được mở về phía trong. Cát Niên không ngờ mọi việc diễn ra nhanh vậy,
đến tay cũng chưa kịp thu lại. Thế nhưng người đàn ông trẻ tuổi đứng sau
cửa lại không phải Đường Nghiệp, Cát Niên vội vàng nhìn qua anh ta,
khuôn mặt rất quen chỉ nhất thời không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Cô nghĩ rằng đây là bạn của Đường Nghiệp liền nở nụ cười định chào
hỏi, lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, nếu như anh không sao cô có thể quay
về bệnh viện luôn. Nào ngờ người đàn ông đó lại khẽ nheo mắt quan sát cô
hồi lâu, ánh mắt ấy như vừa nhận ra điều gì rồi lại dần trở nên lạnh băng.
Ánh mắt của anh ta khiến Cát Niên thấy không tự nhiên, cô đang không
biết phản ứng ra sao thì anh ta đã tiện tay đẩy cánh cửa vốn đang khép hờ
mở rộng hẳn ra, từ đó Cát Niên có thể nhìn thấy Đường Nghiệp dáng vẻ
kiệt sức đang ngồi dựa trên chiếc ghế sofa đơn.
“Ra là vậy…” Người đàn ông đẩy gọng kính đồi mồi trên sống mũi, nụ
cười đó có gì đó không thể nói rõ, “Được lắm, Đường Nghiệp, được lắm,
cậu thật có bản lĩnh…”
Nhìn điệu bộ cùng ánh mắt thờ ơ quen quen của người đàn ông trước
mặt, trí nhớ Cát Niên cũng dần được hồi phục, cô nhớ ra rồi, cái đêm lần