Thực ra người đó có gương mặt rất đường hoàng và một giọng nói có
sức hút nghe rất thuận tai, ngay cả trong lúc cực kỳ phẫn nộ, anh ta vẫn tạo
cho người ta cảm giác thỏa đáng không ngờ, dường như anh ta sinh ra đã là
một thuyết khách, khiến người ta khó lòng kháng cự. Nhưng Đường
Nghiệp dường như là một ngoại lệ.
Đường Nghiệp nói: “Trước khi đi phiền để lại chìa khóa nhà tôi.”
Trong khoảnh khắc im lặng ấy, Cát Niên chỉ biết cúi đầu. Lâu sau cô
nghe thấy tiếng chìa khóa bằng kim loại rơi xuống nền nhà phát ra âm
thanh vang giòn, người đó đi lướt qua cô, bọn họ không nói thêm gì nữa.
Người đó đi khỏi, Cát Niên mới do dự bước vào nhà Đường Nghiệp,
chân bước ngang qua chùm chìa khóa, cô cúi người xuống nhặt, đặt lên bàn
trà của Đường Nghiệp. Căn phòng này đã khác nhiều so với lần trước cô
tới, vẻ sạch sẽ thoải mái bị thay bằng một đống bừa bộn, gần ghế sofa quả
nhiên có mấy mảnh thủy tinh vỡ chưa ai thu dọn.
“Cảm ơn em đã tới thăm anh.” Đường Nghiệp định đứng dậy rót nước
cho Cát Niên, lảo đảo một hồi bị Cát Niên ngăn lại.
“Anh ngồi yên đi đừng động đậy, đã đi khám chưa?”
Đường Nghiệp dựa vào ghế sofa, gật gật đầu, “Không ngờ chỉ một trận
cảm nhẹ lại nghiêm trọng như thế này. Không sao đâu, anh nằm một chút là
đỡ thôi.” Anh nhắm mắt, khuôn mặt hơi trắng bệch dãn ra khoan thai.
“Cảm nhẹ cũng có thể ảnh hưởng vào phổi đấy, sao anh lại không biết
trân trọng sức khỏe của mình thế chứ.” Cát Niên vừa nói vừa bước lại gần
Đường Nghiệp, đặt tay lên trán anh thử nhiệt độ, cũng may không quá
nóng.
Trong khoảnh khắc chạm vào Đường Nghiệp, Cát Niên mới cảm thấy
sự đột ngột trong hành động của mình. Cô trách cứ anh, chăm sóc anh