vậy cô càng sợ mình sẽ gây thêm phiền cho anh. Cuống cuồng không biết
phải làm sao, Cát Niên bước vội lại ngồi xuống lay lay cánh tay Đường
Nghiệp, khẽ giọng đánh thức anh.
Dường như Đường Nghiệp đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu, anh mở mắt
một lúc mới hiểu ra mình đang ở nơi nào. Nghe Cát Niên nói ngoài cửa có
người của Viện Kiểm sát, xem ra anh cũng không quá bất ngờ, cố chống
người đứng dậy, thấy sắc mặt hoảng sợ của cô thậm chí còn an ủi, “Em
đừng lo, không có chuyện gì đâu.”
Nhưng Cát Niên thật sự thấy nóng ruột, miệng lắp bắp nói không thành
câu, “Hàn Thuật… ở cửa… trời…”
Đường Nghiệp ngây người một lát liền hiểu ý, anh nghe tiếng gõ cửa
càng ngày càng mạnh, dè dặt chỉ về phòng ngủ của mình, nói với Cát Niên:
“Hay là em nấp trong kia một lát?”
Cát Niên hoàn toàn câm lặng, cô dường như có chút nghi ngờ phải
chăng Đường Nghiệp sốt đến khê não, hồ đồ mất rồi, nếu mấy người Hàn
Thuật thật sự vào lục soát, chẳng lẽ lại bỏ qua thư phòng và phòng ngủ?
Hơn nữa lần trải nghiệm trước ở nhà Đường Nghiệp đủ để Cát Niên khẳng
định, trong căn phòng đó hoàn toàn chẳng có chỗ nào có thể giấu mình,
thoát thân qua cửa sổ lại là chuyện không tưởng. Với tính khí của Hàn
Thuật, còn chuyện gì có thể tệ hại hơn việc bắt gặp cô trong phòng ngủ của
Đường Nghiệp?
Nồi cháo trong bếp đang sôi, nghe tiếng nắp nồi hơi Cát Niên chợt dao
động, vội chạy vào bếp, lúc bước vào còn tiện tay đóng cửa lại, cô cũng
không biết làm thế này sẽ trốn được bao lâu, càng không hiểu vì sao lần
nào xuất hiện ở nhà Đường Nghiệp cô cũng phải nghĩ đến chuyện nấp trốn.
Phòng bếp nằm ngay bên cạnh lối vào, qua tấm cửa, Cát Niên nghe
tiếng Đường Nghiệp ra mở cửa, sau đó là giọng một người đàn ông lạ lẫm