Hàn Thuật nói: “Cũng đúng, tuy anh không nói, nhưng tôi vẫn đã điều
tra ra một số chuyện rất thú vị, ví dụ như chuyện phó giám đốc Đằng của
Quảng Lợi…”
Khuôn mặt lúc trước còn có thể coi như bình tĩnh của Đường Nghiệp
lập tức tái xanh, ngực anh phập phồng thở gấp, nhưng vẫn không nói lời
nào.
“Em muốn biết không?” Hàn Thuật như ác ý khẽ cúi người quay sang
nói với Cát Niên đang đứng bên cạnh anh.
Cát Niên chỉ có thể giả như không hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Để em tiễn anh.” Cát Niên bước ra trước ấn nút thang máy cho Hàn
Thuật.
Hàn Thuật vui vẻ đồng ý, bước theo sau cô, cánh cửa nhà Đường
Nghiệp chầm chậm khép lại. Thang máy dần đi lên, cảm giác đắc thắng khi
nãy của Hàn Thuật trước mặt Đường Nghiệp cũng đã biến mất, bên cạnh
anh, Cát Niên vẫn chỉ chuyên tâm chờ thang máy.
“Anh biết… em cho rằng anh cố ý nhắm vào anh ta…” Hàn Thuật kéo
dài giọng, ngữ điệu cũng hơi khác lạ, “Nhưng cũng chẳng lạ, mẹ nuôi cũng
nghĩ vậy… trong lòng hai người anh là kẻ hẹp hòi thế đấy, em cứ nghĩ vậy
đi, anh cũng không quan tâm.”
Cát Niên quay đầu nhìn anh, nói chệch sang chuyện khác: “Tay anh sao
thế?”
Chỉ một câu đơn giản là vậy, nhưng mắt Hàn Thuật bỗng đỏ hoe. Anh
nhìn lên trần nhà, lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, đúng là vô dụng, nhưng thật sự,
mẹ kiếp, cũng thật tủi thân.