Không ngờ Lão Hồ lúc này liền mở lời nói: “Trưởng phòng Hàn à, theo
tôi thấy bộ dạng anh ta thế này hay là thư thư một thời gian, sự việc không
gấp, vả lại anh ta cũng chạy không nổi.”
“Thế ư?” Hàn Thuật đáp lại một câu như đang suy nghĩ, anh nhìn qua
Đường Nghiệp rồi nói: “Lão Hồ nói cũng có lý, anh đang ốm nặng thế này,
hôm nay cứ dừng tại đây đã. Nhưng nếu anh thông minh, tuyệt đối đừng
nghĩ tới chuyện rời khỏi thành phố trong thời gian này.”
“Anh ấy không thế đâu.” Cát Niên nhẹ hẳn lòng, nhìn Đường Nghiệp
như tìm sự chứng nhận, Đường Nghiệp khẽ gật đầu.
“Tôi xuống đánh xe lại. Tiểu Tằng, chúng ta xuống trước thôi, à đúng
rồi, Hàn Thuật, đừng quên còn tập tài liệu trên bàn đấy.”
Không đợi Hàn Thuật thu dọn tập tài liệu trên bàn phòng khách nhà
Đường Nghiệp, Lão Hồ và Tiểu Tằng đã xuống dưới luôn.
“Cám ơn anh, Hàn Thuật.” Đường Nghiệp nói với giọng yếu ớt nhưng
rất chân thành.
“Tuyệt đối đừng cảm ơn tôi.” Hàn Thuật cười mỉa mai, “Có những
chuyện anh tự biết trong lòng là được rồi, không phải tôi tha cho anh. Nói
thật, anh không biết tôi mong chờ thế nào đến ngày đưa anh ra trước pháp
luật đâu. Còn nữa, tôi đã có thể điều tra ra khoản tiền của Diệp Bỉnh Văn ở
Quảng Lợi-Giang Nguyên được chuyển từ tài khoản của anh ở nước ngoài,
vì vậy muốn tìm ra ghi chép trước đây cũng chẳng khó khăn gì, anh đã làm
gì tự anh biết. Nhưng, tôi muốn nhắc anh, Đường Nghiệp, anh không nuốt
nổi số tiền ấy, cũng không cáng nổi đâu, nếu như anh không chịu khai ra kẻ
đứng đằng sau anh là ai, vụ này đủ đè chết anh đấy.”
Đường Nghiệp nói: “Chuyện gì các anh cũng đã có thể điều tra ra như
thế, vậy tôi nhận hay không nhận, khai hay không khai cũng có gì khác
đâu?”