Kể từ hôm Hàn Thuật cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Cát Niên và mẹ,
không hiểu vì sao trong lòng anh bị đè chặt một cục tức, anh vẫn thường
xuyên tới thăm Phi Minh nhưng không thèm để ý gì đến Cát Niên nữa. Cát
Niên đương nhiên không chủ động dây vào cái mặt lạnh của anh, cũng
chẳng hề vì ít tiếp xúc mà thấy không thỏa. Hàn Thuật thì ngược lại, tuy
chính anh là người gây chiến tranh lạnh nhưng anh vẫn thường chọn những
lúc Cát Niên có mặt để xuất hiện, còn hết lần này đến lần khác cố tình gây
tiếng động, trên mặt viết rõ rành rành một câu “Nói chuyện với anh, mau
chủ động nói chuyện với anh.” Nếu thời gian đến bệnh viện đúng vào giờ
cơm, anh thường tiện đường mang vào ăn ngay trong viện, rõ ràng ngoài
suất của mình còn mua thêm hai suất nữa nhưng anh vẫn nói với Phi Minh:
“Cả hai suất đều là chú Hàn Thuật mua cho cháu, cho cháu chọn.” Rồi đợi
đến lúc Cát Niên quả thật xuống nhà ăn bệnh viện gọi cơm lên, anh lại
buồn bực không biết để đâu cho hết.
Trong lòng anh vốn đã tích tụ bao điều không vui, đụng phải Trần Khiết
Khiết vô cớ lửa giận lại bùng bùng bốc lên. Nghĩ tới sự đáng thương của
Phi Minh và tình trạng khổ sở của Cát Niên mấy năm nay, anh chẳng còn
buồn màng tới mối giao hảo xưa nay chưa hề bạc giữa mình và Trần Khiết
Khiết. Anh đón đầu ngay một câu, “Đại tiểu thư Trần, mà không, phu nhân
Chu không ở nhà hưởng phúc lại chạy tới đây làm gì? Chẹp chẹp, có nhàn
quá phát bệnh cũng không đến nỗi phải vào khoa Não chứ?”
Trần Khiết Khiết chẳng hề muốn cãi nhau với anh, chỉ nói một câu
ngoài dự liệu: “Hàn Thuật, không liên quan đến anh.”
“Không liên quan đến tôi?” Hàn Thuật nửa nghiêm túc nửa ung dung
bật cười, “Lẽ nào liên quan đến cô?”
“Tôi không đắc tội gì với anh, Hàn Thuật.” Hai mắt Trần Khiết Khiết đã
đỏ lên, “Cũng không phải anh không biết vì sao tôi tới đây, con bé đã ốm
thành thế này rồi…”