“Cát Niên.”
Đúng lúc quay đầu lại, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô y tá thấy hai người quen nhau cũng không hỏi han gì thêm, nhanh
nhẹn quay về phòng trực ban.
Trần Khiết Khiết đứng ở đó, dáng người vốn đã cao gầy càng đổ dài
bóng dưới ánh đèn bệnh viện, đã gặp nhau bao lần trong viện, đây là lần
đầu tiên cô ta gọi ra cái tên Cát Niên nhưng Cát Niên lại cảm thấy lúc này
đây cô ta như đang mất hồn.
Trong lòng Cát Niên cũng có chút áy náy, cô không ngăn nổi mình nghĩ,
hôm đó cô phẫn nộ bảo Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết đi khỏi, bọn họ đều
sợ cô, không hề thể hiện bất cứ ý gì khác thường, nhưng sự phẫn nộ của cô
có thật đứng vững không? Hàn Thuật vì Phi Minh mà làm những việc gì cô
không cần nói nữa, còn Trần Khiết Khiết là người thân máu mủ của Phi
Minh, cô có thể không mong đợi gặp hai người họ, nhưng cũng không thể
thay Phi Minh từ chối họ.
“Cậu muốn gặp đứa bé ư?” Cát Niên yếu ớt hỏi. “Thực ra cũng không
phải không được. Lời thề là thứ không chắc chắn, cậu chắc cũng hiểu rõ.
Chỉ có điều Phi Minh con bé đó, tôi… tôi chỉ sợ con bé thất vọng.”
Trần Khiết Khiết đột ngột xông đến trước mặt Cát Niên khiến cô giật
nảy người, vội vàng lùi lại mấy bước, lưng dựa vào tường hành lang, phích
nước nóng trên tay va vào tường xi măng cốp một tiếng.
Trước khi cô kịp định thần, Trần Khiết Khiết đã rút từ túi ra một đống
đồ, ra sức nhét vào hai bàn tay không hề rảnh rang của cô, Cát Niên không
còn chỗ nào để tránh né, đành đặt phích nước xuống. Trong đống đồ Trần
Khiết Khiết nhét vào tay cô, có thẻ, có sổ tiết kiệm, đủ các mệnh giá tiền
mặt, thậm chí còn có không ít trang sức.