CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 33

Cát Niên nói: “Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi. Nhưng, cậu

nên biết, khi cậu muốn đi là có thể đi, muốn quay lại là có thể quay lại,
nhưng Vu Vũ thì không, anh ấy chỉ có một con đường. Không đi tiếp được,
tức là đã đến điểm tận cùng.”

“Thực ra tôi cũng đã nghĩ, nếu như anh ấy thực sự đưa tôi đi, có lẽ đến

một ngày tôi vẫn sẽ trách anh ấy, sẽ quay lại, sống một cuộc đời bình
thường như bao người con gái bình thường khác, anh ấy cũng ở một nơi
nào đó cưới vợ sinh con, dần dần rồi quên nhau. Không khác gì tuổi trẻ
bồng bột của bao người, không biết phải đi đâu, không biết vì sao phải ra
đi, chỉ là muốn có cảm giác bỏ trốn, chỉ cần vài năm, ai nấy đều mệt mỏi.
Những bồng bột nông nổi trôi qua, người ta có thể quay đầu lại, nhưng Vu
Vũ chết rồi, tôi…”

Rốt cuộc cô không nói nổi hết câu. Về sau Cát Niên nghĩ, có lẽ Trần

Khiết Khiết đúng, chẳng phải cô cũng như vậy sao. Trần Khiết Khiết coi
Vu Vũ như chàng Romeo dưới cửa sổ, nhưng Romeo lại chết bên cạnh một
Julliet khác; còn Cát Niên cho rằng người con trai nắm tay cô chạy trong
gió ấy là đại hiệp Tiêu Thu Thủy của mình mà không ngờ rằng, cô chẳng
phải là Đường Phương. Hai người họ không hẹn mà cùng đem mộng tưởng
thiếu nữ của mình đặt lên Vu Vũ, thực ra Vu Vũ không phải là Romeo,
cũng chẳng phải là Tiêu Thu Thủy, Vu Vũ là Vu Vũ, một chàng thanh niên
gầy gò xanh xao.

Anh tồn tại trên thế gian này quá ngắn ngủi, như một dấu tay in lên tấm

cửa sổ đầy hơi sương. Có lẽ tới hôm nay, sau rất nhiều năm, chỉ còn lại hai
thứ có thể chứng minh tuổi thanh xuân của anh từng tồn tại: đó là những ký
ức ấm áp của Cát Niên, và một bé gái tên Phi Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.