Có lẽ Hàn Thuật cũng không ngờ có thể đụng phải Cát Niên trong đại
sảnh. Tầng một khu bệnh nhân ngày thường vẫn đông đúc người qua kẻ lại
giờ chỉ có cô ngồi một mình, quang cảnh này như một bến xe buýt khi
chiếc xe cuối cùng đã vừa chạy qua, chỉ còn lại một hành khách, cô độc
rong ruổi trong mưa gió thê lương, không phương hướng, không vị trí,
không bạn đồng hành, càng không có đường về…
Hàn Thuật bước lại, ngồi xuống cách cô một chỗ trống. Anh cúi lưng,
chống khuỷu tay lên chân, ngón tay lùa vào tóc. Anh tự tin tranh đấu để Phi
Minh chuyển viện, chưa từng nghĩ đến điều đang đợi lại là kết quả thế này.
“Anh…”
“Hàn Thuật, em có thể xin anh một việc không?” Cát Niên vẫn nhìn ra
màn mưa dài vô tận, đờ đẫn như khúc gỗ.
“Em nói đi!” Hàn Thuật lập tức thẳng lưng dậy, anh không biết còn có
thể làm gì cho cô, nhưng chỉ cần cô nói ra, anh nguyện làm bất cứ điều gì.
Cát Niên nói: “Xin anh đừng an ủi em.”
Không phải cô không biết tốt xấu, cũng không phải không còn tình
người. Sự an ủi của ngôn ngữ dù có xuất phát từ thiện ý, thì thực ra cũng
chẳng hề có tác dụng gì ngoài việc một lần nữa nhắc nhở người được an ủi
rằng họ đáng thương biết bao. Những việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, phải
đau lòng cũng vẫn phải đau lòng. Có lúc Cát Niên thậm chí còn cảm thấy bi
thương là thứ không thể chia sẻ mà chỉ có thể lây lan, không có bất cứ liều
thuốc mạnh nào có thể ngăn chặn nó, thứ thuốc giải duy nhất chỉ là tiếp
nhận mà thôi. Chí ít cô cũng là người như thế, cô có đau đớn đến đâu cũng
không sao có thể trải lòng, chỉ cần nghĩ thông, chỉ cần quen, rồi biến nỗi
đau ấy trở thành một phần của cuộc sống, cũng chẳng có gì là không thể.
Cát Niên biết Hàn Thuật muốn giúp cô đỡ buồn, nhưng cô cũng biết
rằng chỉ cần anh nói tiếp, cô sẽ rơi nước mắt, rồi phát hiện hoá ra vẫn còn