CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 333

một người đau khổ như mình, cảm giác bi thương lại càng chân thực, cô lại
sẽ chỉ càng thêm buồn. Cô sợ hai gương mặt đẫm nước mắt trong một buổi
chiều mưa ảm đảm thế này, khóc lóc xong rồi chia tay, người ta sẽ lại phát
hiện bản thân vẫn bất lực như cũ, như vậy chỉ khiến cô càng thấy thêm cô
độc mà thôi.

Hàn Thuật im lặng một lúc lâu, Cát Niên có thể tưởng tượng bộ dáng

cắn chặt răng của anh, anh đang cố nhẫn nại. Cuối cùng anh nói: “Đúng
thế, dù thế nào cũng đều là không thể, anh còn phí lời, ân cần vô vị mà làm
gì.”

Vừa nói anh vừa đứng dậy, làm như tiện nói: “Cơm của Phi Minh anh

vẫn theo lệ thường mang thừa thêm một suất, đợt lát nữa y tá trưởng sẽ đưa
tới cho hai người. Em đừng nghĩ anh không còn chỗ nào để tiêu tiền, ngày
mai là 30 Tết, ít người ăn ở viện, hôm nay nhà ăn đã dừng nấu rồi, ra ngoài
cũng không dễ kiếm được chỗ mua cơm đâu.”

Xe của anh đỗ ngay ngoài cửa, Cát Niên nhìn anh xông ra giữa làn mưa,

chiếc áo khoác màu đen là thẳng tắp trong nháy mắt đã bị ướt hết, bên chân
cô vẫn còn chiếc ô anh cầm khi vừa bước ra từ thang máy, chiếc ô còn chưa
khô hết, được gấp rất gọn gàng.

Cát Niên ngồi mãi đến khi Trần Khiết Khiết đi khỏi, cô quay lại phòng

bệnh, Phi Minh ốm yếu, khung cảnh trắng toát, những giọt nước truyền mãi
không hết vẫn hệt như cũ, không có gì thay đổi. Phi Minh cũng đã tỉnh, hai
mắt hoang mang nhìn lên trần nhà, không biết trong lòng đang nghĩ gì,
cũng không biết vừa mới đây thôi cô bé và mẹ ruột đã trải qua những gì.

Người đưa cơm hộp tới cho bọn họ không phải y tá trưởng mà là bác sĩ

Tôn Cẩn Linh vẫn đang ở lại trực ban. Bà đặt mấy hộp cơm lên trên chiếc
tủ đầu giường Phi Minh, một tay đút trong túi áo blouse trắng, một tay mở
nắp một hộp cơm ra xem, lãnh đạm nói: “Cô đã nói không biết là làm sao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.