CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 337

nỉ. Đúng là trẻ con, trong khoảnh khắc, Cát Niên thậm chí quên mất Phi
Minh thực ra vẫn đang trong tình trạng không ăn nổi thứ gì.

Đường Nghiệp làm bộ không vui, “Em mà không nhận lời tới chính là

coi anh như người lạ đấy.”

Cát Niên dắt tay Phi Minh cũng bật cười, “Thế thì em cũng đỡ được

khối việc, làm cơm nước trước nay chẳng phải sở trường của em.”

Đã chắc chắn cùng ăn cơm tất niên với Đường Nghiệp, Cát Niên cũng

không phải vội lo liệu bữa tối nữa, Phi Minh leo lên gường nằm xong, cô
và Đường Nghiệp đang nói chuyện thì điện thoại anh bắt đầu đổ chuông.

Đường Nghiệp nghe điện không lâu, bước lại từ mái hiên lất phất mưa,

anh nói với Cát Niên: “Bà đã có tuổi rồi, toàn sắp đồ ra dùng mới nhớ ra
quên mua thứ quan trọng nhất, lần này cơm sắp bắt đầu nấu rồi mới nhớ ra
mấy nguyên liệu bắt buộc vẫn chưa mua. Thế này đi, anh quay về xem bà
thế nào, hai cô cháu cứ nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa anh sẽ quay lại đón hai
người.”

Cát Niên đương nhiên không có ý kiến gì. Tiễn Đường Nghiệp về xong,

cô bé Phi Minh vừa nãy còn oai oái không muốn ngủ cũng đã dần dần thiếp
đi, cô bèn ngồi xuống trước khung cửa sổ nhìn ra mảnh sân, nhìn những
cành cây khô và lá cây tả tơi bị nước mưa quất xuống phủ đầy trên mặt sân.

“Lại một năm rồi.” Cô nói với Vu Vũ vô hình.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên trả lời cô.

Mỗi khi cô ngồi yên lặng một mình, thời gian đều trôi nhanh đến kinh

người, bởi vậy Cát Niên không hề ngạc nhiên sao mười một năm đã trôi
qua trong nháy mắt. Buổi trưa đã hẹn với Đường Nghiệp đến cũng rất
nhanh, Cát Niên đi đánh thức Phi Minh rồi khoác cho cô bé chiếc áo bông
màu đỏ, hai cô cháu cùng ngồi đợi tiếng xe của Đường Nghiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.