cô không muốn thêm phiền phức cho người khác, hơn nữa tuy bà của
Đường Nghiệp trước đây đối với cô rất tốt, nhưng sau những gì trải qua
trong lần gặp Viện trưởng Thái lần trước, Cát Niên tin rằng quá khứ của
mình đã sớm bị lộ tẩy trước bà cụ rồi, Đường Nghiệp không bận tâm nhưng
không có nghĩa bà anh cũng không bận tâm.
“Tết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng phải chỉ cốt cho đông vui
thôi sao, làm mọi người thấy bớt cô đơn một chút. Tin anh đi, bà cũng biết
sức khoẻ Phi Minh không tốt, bà rất thương hai cô cháu.”
“Vậy… còn Viện trưởng Thái thì sao?” Cát Niên quay sang nhìn ánh
mắt đầy mong đợi của Phi Minh, cô lẽ nào không muốn đem đến cho cô bé
một cái Tết ấm áp, nhưng cô thật không tưởng tượng nổi bức tranh ngồi
cùng bàn dùng bữa cơm tất niên với bà Thái Nhất Lâm. Viện trưởng Thái
không người thân, chồng cũng đã qua đời, ngoài cậu con chồng là Đường
Nghiệp bà còn có thể đoàn viên với ai trong ngày Tết này?
Đường Nghiệp cười: “Dì không ăn tất niên với chúng ta đâu, mấy ngày
này dì ấy đều phải ở lại cùng các đồng nghiệp nhận nhiệm vụ trực Tết trong
Viện. Dì luôn nói, chỉ cần còn một đồng chí vì công việc mà không được về
nhà thì dì ấy còn kề vai sát cánh trực chiến với các đồng đội đến cùng. Anh
nói thật đấy, dì anh tuyệt đối là người phụ nữ của công việc, không có
chuyện gì quan trọng hơn công việc của dì ấy nữa đâu.”
Cát Niên nhớ lại búi tóc gọn gàng không một sợi bung, tấm lưng thẳng
đứng cùng ánh mắt sắc như dao của bà Thái, nhưng cô vẫn băn khoăn, một
người phụ nữ thật có thể coi công việc là quan trọng hơn hết thẩy được
không? Hay vì người đó ngoài công việc thực ra không còn gì nữa? Bất kể
thế nào, biết Viện trưởng Thái sẽ không có mặt trong bữa cơm tất niên cũng
khiến Cát Niên thực sự dao động.
“Cô ơi, chúng ta đi đi, giờ cô cũng không kịp chuẩn bị thứ gì ngon nữa
rồi.” Phi Minh đã không còn nhẫn nại nổi nữa, kéo kéo tay áo Cát Niên nài