CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 340

Vừa nhìn thấy cô, Hàn Thuật đứng ngoài cửa rõ ràng thở phào nhẹ

nhõm, “Gọi mãi ngàn vạn lần cuối cùng cũng ra rồi.”

Cát Niên dừng lại không bước tiếp, sự xuất hiện của Hàn Thuật lúc này

có thể nói là bất ngờ, cũng có thể nói là không. Sở dĩ mâu thuẫn như vậy là
vì kể từ khi hai người bắt đầu gặp lại, anh đã luôn như âm hồn lảng vảng
quanh cô. Nhưng trong một ngày đặc biệt như hôm nay, dù anh có nghìn lá
gan cũng không dám bỏ mặc bố mẹ trong bữa cơm đoàn viên một năm chỉ
có một lần để đến chỗ cô gây rối được, hơn nữa mới hôm trước anh còn
giận dỗi rồi bỏ đi ngay trước mặt cô.

Hàn Thuật thấy cô đứng im lập tức không chịu được nữa, bực bội trách

cứ: “Em ăn phải thuốc dừng hình đấy à? Mau mở cửa cho anh, quần áo anh
sắp ướt hết rồi đây.”

Anh nói như thể mọi chuyện đều hết sức hiển nhiên, hệt như một người

chồng vừa đi làm về muộn. Nhưng Cát Niên lại dễ dàng phá tan bầu không
khí thân mật khiến anh thoả mãn này, cô cầm ô che mưa, nước mưa làm
khoảng cách giữa anh và cô có vẻ càng xa hơn.

“Anh có việc gì?” Cô thận trọng hỏi.

Hàn Thuật giậm chân: “Em cứ phải nói chuyện với anh qua cánh cổng

thế này à? Đây không phải cách đối đãi với khách chứ?” Dù vẫn đang giơ
một tay che đầu nhưng tóc anh đều đã ướt hết, từng lọn tóc dính bết trước
trán, trông rất nhếch nhác.

Cát Niên nói: “Hôm nay không phải ngày đãi khách, sắp giao thừa rồi,

anh đến đây làm gì, đừng làm loạn nữa, về đi.”

Xem ra Hàn Thuật thật sự đã rất nôn nóng, một tay cứ nắm lấy cánh

cổng mà lay, “Em có thể để anh vào rồi hãy nói không, dính nước mưa
không phải chuyện đùa đâu.” Anh vuốt nước mưa trên mặt, ngón tay tái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.