đột ngột của Hàn Thuật, cánh cổng sắt run bần bật, bụi vữa xi măng ào ào
rơi xuống, có miếng vữa còn rơi trúng ống quần Cát Niên.
Cát Niên hoảng hốt lùi lại một bước, cũng may cánh cổng cũng chỉ lung
lay chứ vẫn chưa đổ. Trước tình cảnh khó lòng dàn xếp này, Cát Niên chợt
có một cảm giác nực cười hoang đường, sao có thể có một người càn rỡ
đến vậy, anh ta rõ ràng vừa làm chuyện khiến người ta ghét lại vẫn còn hỏi,
vì sao tôi bị người ta ghét.
Cô thờ ơ quay đầu bước vào nhà, trong lòng không khỏi lo sợ bất an,
nếu anh ta điên lên lại bồi thêm đạp nữa, cánh cổng sắt thật sự hy sinh,
không biết còn dựng được lại nữa không.
Nhưng thảm cảnh Hàn Thuật bồi thêm đạp nữa không hề xảy ra, Cát
Niên bước vào dưới mái hiên mới nghe thấy một giọng nói đáng thương,
“Anh bị bố đuổi đi rồi.”
“Hả?” Cát Niên kinh ngạc, sững sờ quay người lại nhìn anh. Trong ấn
tượng trước nay của Cát Niên, Hàn Thuật tuy càn rỡ không biết đạo lý
nhưng anh rất ít khi nói dối.
Hàn Thuật đứng dưới cơn mưa lất phất, cúi đầu tiu nghỉu nhưng tính
khó chịu vẫn còn đó, anh đưa chân đá mấy mảnh vữa rơi xuống bên cánh
cổng sắt, hậm hực nói: “Anh không có chỗ nào để đi, thế đã được chưa.”
Cát Niên hơi không tin, trước đây cô đã nghe Phi Minh nói Hàn Thuật
không sống cùng bố mẹ, dù anh có thật gây chuyện với bố thì cũng không
phải không có chỗ nào dung thân, hơn nữa với bản linh của anh, tìm một
nơi tá túc hẳn không phải chuyện khó.
Dường như Hàn Thuật đã đoán ra trong đầu cô đang nghĩ gì, anh nói
tiếp: “Anh biết em không tin, nhưng giờ chỗ anh ở vẫn là do bố anh trả tiền,
đứng dưới tên ông… anh phải cho bố thấy không phải xa ông ấy là anh
không sống nổi.”