CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 344

Cát Niên gượng gạo quay đầu, chỉ thấy Hàn Thuật không nói lời nào

đứng im trước cổng, anh không giận dữ nữa, cũng không mở mồm cầu xin
nữa, cả người ướt lướt thướt nhìn cô. Phía này Phi Minh đang bị cô giữ
trong lòng cũng mở tròn mắt đầy nghi hoặc. Bị hai cặp mắt tấn công trước
sau, không hiểu sao Cát Niên bỗng cảm thấy mình như bị cô lập không ai
giúp đỡ.

Phi Minh lại lần nữa gào lên “Chú Hàn Thuật”, định giằng khỏi “gông

cùm” của Cát Niên xông ra mở cửa, Cát Niên ấn cô bé gầy gò chỉ còn da
bọc xương xuống, lần đầu tiên trừng mắt nghiêm khắc nhìn Phi Minh,
nghiêm giọng nói: “Yên nào! Cháu biết đấy là ai không?”

Con bé này… chỉ biết gọi Hàn Thuật là giỏi… chẳng hiểu chuyện gì.

Phi Minh không dám động đậy, cô bé tuy hơi ương bướng nhưng vẫn là

một đứa trẻ nghe lời, vẻ mặt đột nhiên lạnh ngắt cùng ánh mắt đầy khó hiểu
của cô khiến Phi Minh cảm thấy xa lạ và kinh sợ, cô bé cúi đầu, đôi mắt to
rưng rưng muốn khóc, thật thà trả lời: “Là chú Hàn Thuật ạ.” Nhưng, sự
thật có phải vậy không?

Có lúc cô thấy đúng, nhưng có lúc lại thấy không phải.

Mười một năm rồi, đã đến nước này, đâu là nhân, đâu là quả, đâu là thật,

đâu là giả?

Cát Niên cởi chiếc áo khoác trên người, quấn chặt lên người Phi Minh,

nước mắt Phi Minh đã trào ra, việc thất hẹn của Đường Nghiệp đã khiến cô
bé thất vọng một lần. Đối với Cát Niên, mảnh sân nhỏ được cánh cổng sắt
bảo vệ là sự yên tĩnh cô khao khát nhất, nhưng đối với Phi Minh lại là sự cô
tịch ngay từ khi mới lọt lòng.

“Cháu đứng yên ở đây.” Cô nói giọng cảnh cáo, sợ con bé lại liều mình

lao ra ngoài mưa. Rồi cô bước từng bước lại phía trước cánh cổng lung lay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.