CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 346

hài hước hay đang định kể với anh một câu chuyện cười xanh rờn.

Không biết vì lý do gì, căn nhà cũ lại càng khiến người ta dễ cảm giác

thấy cái lạnh âm u, trong phòng không có máy sưởi, tay Hàn Thuật lạnh
đến cứng đờ, khó khăn lắm mới lau được cho tóc bớt ướt, anh chịu không
nổi lại hắt hơi cái nữa. Phi Minh không chịu lên giường nằm nghỉ, đẩy
chiếc ghế đến ngồi sát lại chú Hàn Thuật của mình. Cát Niên thấy vậy đành
xách chiếc máy sưởi mini thường ngày của Phi Minh ra đặt bên cạnh hai
người. Hàn Thuật vội vàng kéo Phi Minh lại gần chiếc máy sưởi, phải một
lúc sau mới thấy máu trong người mình lưu thông trở lại, lúc này cảm giác
khó chịu của quần áo ướt dính sát trên người lại càng rõ rệt.

Anh cởi áo khoác ngoài, chiếc áo sơmi mỏng và áo lót bên trong bị

nước mưa thấm ướt gần hết, người ta đội tuyết trước cửa họ Trình (1), còn
anh đội mưa trước cửa họ Tạ, dù đã đạt được mục đích nhưng hậu quả cũng
rất nghiêm trọng. Không uổng công anh thương Phi Minh lâu nay, cô bé
con thấy tình cảnh như vậy liền lập tức nhao nhao, “Chú Hàn Thuật, chú
thế này sẽ bị ốm mất!”

(1). Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ điển cố Dương Thời đội tuyết

đứng trước cửa nhà Trình Di cầu học.

Hàn Thuật giũ giũ quần áo trên người, ho húng hắng mấy tiếng rồi nhân

thời cơ thích hợp đề xuất một thỉnh cầu thoạt nghe có vẻ hợp lý với Cát
Niên: “Ờ… anh có thể mượn phòng tắm nhà em dùng tạm chút được
không… tắm một cái?”

Hàn Thuật thực rất cúi mình nhưng Cát Niên thực sự vẫn rất bất ngờ

xen lẫn khó xử. Đối với cô, cho phép anh đặt chân vào căn nhà này đã là
giới hạn cuối cùng, không ngờ anh còn tiếp tục đưa ra một yêu cầu như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.