xanh, nghĩ đến lại thấy lạnh kinh khủng, anh vừa nói dứt lời liền run lập
cập, quay người hắt xì một cái rất hợp cảnh.
Cát Niên do dự một lúc, lòng trắc ẩn dường như khiến thái độ xua đuổi
của cô dịu bớt đi, cô bước lên mấy bước, đứng cách anh một cánh cổng.
Niềm hy vọng vừa kịp nhen nhóm của Hàn Thuật nhanh chóng bị dập
tắt, anh thấy Cát Niên đưa tay ra còn tưởng cô sắp mở khoá, anh ngờ cô lại
chỉ thu chiếc ô trong tay rồi định đưa qua song cửa sắt cho anh, “Cầm lấy ô
này, chiếc ô hôm trước của anh em để trong phòng bác sĩ Tôn rồi, em… em
vào trước đây, anh mau về nhà ăn cơm đi.”
Hàn Thuật im lặng, không đón lấy chiếc ô Cát Niên đưa ra, anh nhìn cô
thật kỹ qua làn mưa cùng những hàng nước cứ lăn dài từ tóc như thể vừa
mới nhận ra, cô là người vốn không giỏi cứng rắn nhưng ý chí cự tuyệt
dành cho anh lại kiên định đến vậy. Anh cứ luôn cho rằng mình đã cố gắng
hết sức, đã gần cô thêm một chút, gần hơn một chút rồi, thật ra không phải,
ngay lúc này đây, chỉ cách một bước chân, cánh cổng của cô trước nay
chưa từng nghĩ đến chuyện mở ra cho anh. Cô ở trong thế giới khép kín của
cô đằng sau cánh cổng, anh ở bên ngoài, thật khó phân biệt nổi là xa hay
gần.
Cô không biết hôm nay anh phải trải qua những gì, bận bịu, kiệt sức,
kinh ngạc, phẫn nộ, tủi hờn… Hàn Thuật cảm thấy mình đã chạm đến cực
hạn, cả thế giới này không có ai xui xẻo bằng anh, cả thế giới này đều ức
hiếp anh. Trước cánh cổng cố chấp đóng chặt hệt như cô, tất cả cảm xúc
trong anh đột ngột dâng lên đỉnh điểm, anh lùi lại một bước, chẳng còn
màng đến phong độ giơ chân đạp mạnh vào cánh cổng sắt, “Tôi khiến
người ta ghét như vậy đấy!”
Cánh cổng đáng thương đã bị hỏng một lần khi hai người giằng co lần
trước, về sau được chú Tài giúp dựng lại nhưng cũng chỉ là công trình tạm
bợ phòng được quân tử chứ chẳng phòng được tiểu nhân, sau cú đạp chân