CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 375

mỏng không những không mang đến hơi ấm mà ngay đến mấy chỗ lồi trên
ghế cũng không che nổi, cộm lên khiến anh rất khó chịu.

Thế là “hoàng tử hạt đậu” vừa tuyên bố những lời hào sảng kết quả lại

trằn trọc mất ngủ trên chiếc ghế tre, chỉ cảm thấy dưới người không có nổi
một đốt bằng phẳng, hai chân duỗi cũng khó chịu mà co lại càng xót xa.
Khó chịu hơn cả là khí lạnh buổi đêm trong căn nhà cũ nào che chắn được
chỉ bẳng một mảnh ga với chiếc áo khoác che đầu thì hở chân. Người vừa
thiu thiu ngủ, luồng gió lạnh đã như con rắn độc ác len lên từ lòng bàn
chân, xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

Hàn Thuật càng co lại càng thiếu, anh vật lộn hồi lâu khó khăn lắm mới

mơ mơ màng màng liền rơi vào một trạng thái giữa mơ và ảo giác. Dường
như anh đang lạc đường trong một vùng băng tuyết trắng xóa, hơi vừa thở
ra là thành băng, máu cũng sắp đông cứng lại, không biết đã đi được bao
lâu. Đáng sợ nhất là thế giới băng tuyết này không biết đâu là đầu đâu là
cuối, vết chân in trên tuyết cũng bị phủ lấp, đi không được mà quay lại
cũng không xong.

Cuối cùng, có một người ngồi xe trượt tuyết đến bên anh, bà Chúa

Tuyết đó chẳng phải là Cát Niên hay sao? Hàn Thuật như nhìn thấy cứu
tinh, vội vàng nói: “Cứu anh với, anh lạnh.”

Bà Chúa Tuyết lại nói: “Chỉ có thể trách ngươi mà thôi, ngươi không

nên đặt chân đến thế giới của chúng ta.”

Hàn Thuật thấy nghi hoặc, “chúng ta” ở đâu ra, chỗ này rõ ràng chỉ có

anh và cô.

Nhưng cũng đúng lúc ấy, gương mặt Hàn Thuật ra sức muốn quên nhất

lại mờ ảo hiện ra trước mắt anh, người thanh niên gầy gò ốm yếu mặc áo
trắng không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh Cát Niên. Bọn họ nhìn
nhau cười, hai tay đan vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.