CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 474

Trước khi anh kịp mở mắt, Cát Niên nói: “Không được động đậy.”

Anh thật sự lập tức cứng đờ trên ghế không dám cựa quậy, tay vẫn còn

đặt trên cổ, chỉ có hàng mi không nghe lời vẫn khẽ run run.

Cát Niên đưa một ngón tay lên môi “Suỵt…” một tiếng, “Giả vờ như

anh chết rồi, không được động đậy, cũng không được nói.”

Nếu là trước đây Hàn Thuật đã sớm nhảy dựng dậy “Hừ” cái miệng quạ

của cô, nhưng anh không thế, anh ngoan ngoãn “chết”, tư thế “chết” còn
khá kỳ quái, nhưng lại rất khoan thai, khóe miệng hơi cười. Cát Niên nghĩ,
lẽ nào đây lại là “ngậm cười nơi chín suối” trong truyền thuyết?

Hàn Thuật giữ tư thế đó rất lâu rất lâu, đến khi toàn thân đã mỏi nhừ, cổ

và tay anh đều đau đến không “chết” nổi nữa, anh lén lút vi phạm quy định
hé mắt liếc một cái, may mà ánh sáng buổi sớm không chói mắt, người hại
anh giả chết bao lâu đang ngồi trên chiếc ghế thấp, đầu nghiêng nghiêng
dựa vào một bên ghế tre, mắt cũng đang nhắm hệt anh khi nãy.

“Ê, ê.” Hàn Thuật trong lòng rất bất bình, anh thận trọng đẩy người bên

cạnh, “Em cũng chết rồi à?”

Cô đáp: “Đừng ồn, cả đêm em không ngủ đấy.”

Anh lại ngoan ngoãn nằm xuống, ở bên cô, đợi cô.

Cát Niên ngủ một lúc rồi thẳng eo dậy quay sang hỏi Hàn Thuật: “Anh

tỉnh rồi à?”

Hàn Thuật đáp: “Tỉnh lâu rồi.”

Trong buổi sáng đẹp trời có hai người ngốc nghếch ngồi đó, nhưng một

người tâm trạng rất tốt, rất vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.